RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3973

Khi đó Cao Quang Minh dẫn hai mươi người trở về thành phố Hà Nội từ thị trấn Biển Đông để chấp hành nhiệm vụ thập tử nhất sinh, thì có người thanh niên này.

Trước đó, lúc Cao Phong cột vải cho cậu ta, cậu ta còn quỳ hai gối cảm ơn.

“Phù!”

Cao Phong thở dài một hơi, nhìn về phía một tấm ảnh khác.

Trong ảnh, thanh niên mặc áo đen, tuổi tác không lớn, thoạt nhìn thậm chí còn hơi thanh tú.

Cao Phong cũng nhớ rõ cậu ta, cậu ta là Cao Nam.

Cũng là một trong những người theo Cao Quang Minh về thành phố Hà Nội để ám sát Cao Bằng.

Lúc đó đám người Cao Quang Minh bị Cao Bằng ép phải nói ra tung tích của Cao Phong, nhưng đám người Cao Quang Minh cắn răng có chết cũng không nói, nhận hết hành hạ không thuộc về mình, cũng không có để lộ tung tích của Cao Phong.

Cao Nam còn là giả vờ đầu hàng để được làm việc bên cạnh Cao Bằng, cuối cùng thành công giải cứu đám người Cao Quang Minh.

Nhìn đến đây, nước mắt đã làm mờ hai mắt Cao Phong, trong đầu nhớ lại từng chuyện một, trong lòng như bị kim đâm.

“Rốt cuộc tôi phải làm gì, rốt cuộc tôi phải đứng ở vị trí nào mới có thể bảo vệ mọi người chu toàn…”

“Nói cho tôi biết đi, cho dù là cái gì, tôi cũng sẵn lòng, tôi sẵn lòng làm.”

Cao Phong từ từ ngồi xổm xuống, hai tay túm chặt những sợi tóc trắng rối loạn, gầm nhẹ từng tiếng.

“Anh Phong, đến giờ rồi, nên tiễn các anh em đi.”

Liễu Tông Trạch bước lên trước, lôi Cao Phong đứng dậy.

Cao Phong hít sâu một hơi, sau đó từ từ đứng lên, trực tiếp đi tới phía đầu đội nhấc quan tài.

“Đưa tôi.”

Cao Phong tự tay nhận cỗ quan tài gần nhất, dự định đặt lên vai.

“Anh Phong?”

“Tướng Cao, anh, không thích hợp đâu!”

“Anh Cao, anh… chuyện này không thích hợp!”

Chỉ một thoáng, mọi người vội vàng tiến lên khuyên can.

Nói thế nào đi chăng nữa, Cao Phong cũng là thủ lĩnh, mà họ chỉ là thuộc hạ.

Dựa theo quy củ, địa vị của Cao Phong cao hơn.

Làm sao có thể để anh tự mình khiêng quan tài chứ?

“Họ xứng đáng!”

“Là tôi nợ họ.”

Cao Phong trực tiếp giơ tay lên, quát mọi người ngừng lại.

Mọi người cắn răng im lặng, nhưng vẫn cảm thấy làm vậy không thích hợp cho lắm.

“Người nào nói thêm nửa chữ thì cút ra ngoài cho tôi.”

“Ở chỗ tôi, thân phận không có cao thấp, chỉ có anh em người nhà.”

“Nếu không muốn để tôi làm vậy, mọi người hãy sống thật mạnh khỏe cho tôi…”

“Cậu cho rằng, tôi muốn khiêng quan tài cho các cậu sao? Hả? Các cậu phải sống thật khỏe mạnh… “

Nói xong lời cuối cùng, Cao Phong đã khóc không thành tiếng.

Toàn trường ai ai cũng lệ nóng quanh tròng.

Sống thật khỏe mạnh!

Mơ ước của Cao Phong chỉ đơn giản như vậy thôi.

Anh chỉ muốn, bản thân mình, những người bên cạnh mình sống thật khỏe mạnh mà thôi.

Nhưng số phận, nhưng kẻ địch cực kỳ hung ác không cho anh cơ hội này!

Tự tay Liễu Tông Trạch lau mắt, giận dữ hét lên: “Tấu nhạc! Bắn pháo!”

“Đùng! Đùng! Đùng!”

Nhạc tang vang lên, trong nháy mắt tràng pháo thật dài cũng được châm lửa, bắt đầu cất tiếng vang dội.

Cao Phong khiêng quan tài lên, đặt trên đầu vai.

Sức nặng của quan tài áp lên đầu vai làm cơ thể Cao Phong chợt trùng xuống.

Nhưng anh cắn răng chịu đựng, đứng thẳng người dậy, sau đó hét lớn một tiếng: “Bắt đầu!”

Bình luận

Truyện đang đọc