RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2731

Một người đến cả mạng sống của mình cũng không màng, sẽ vì dục vọng tầm thường mà xuống tay với người phụ nữ của anh em mình sao?

Rất nhiều người đang trầm ngâm suy ngẫm lại.

Cao Phong chắp hai tay sau lưng, chầm chậm quay người, nhìn xuống hàng chục nghìn người bên dưới.

“Nào, thu hết nòng súng của mấy người, nhắm thẳng vào tôi.” Cao Phong từ tốn nói.

Không một ai dám động đậy, tất cả đều mở to mắt giữ yên sự trầm lặng.

Lúc này, người đàn ông ấy cứ chắp tay sau lưng đứng sừng sững tại đó, nhưng lại khiến người khác không nhịn được mà kính sợ.

Khuôn mặt trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm không gì sánh bằng, khiến người khác không dám càn rỡ trước mặt anh.

Đến nói chuyện cũng không dám, chứ đừng nói đến chuyện nhắm nòng súng vào Cao Phong.

“Tôi không ngờ rằng chúng ta lại dùng cách này để tổ chức cuộc họp mặt đầu tiên, đúng là nực cười!”

Cao Phong chầm chậm lắc đầu, sau đó nhìn về phía mọi người, nói: “Nhìn khẩu súng trong tay mấy người đi, nói cho tôi biết, nó dùng để làm gì?”

Không ai cất lời.

“Nó dùng để giết kẻ địch.” Cao Phong khẽ lắc đầu.

“Nhưng các cậu nhìn xem, người đứng đối diện các cậu là ai, người mà các cậu chĩa súng vào, là ai?”

Cao Phong đột nhiên quát lớn, khiến cho mọi người vô thức cúi đầu xuống.

“Ngày trước, bọn họ là anh em của các cậu, anh em vào sinh ra tử.”

“Anh em kề vai sát cánh trên chiến trường, là người anh em mà mình có thể giao tấm lưng cho nhau.”

“Nhưng bây giờ thì sao, mấy cậu cầm súng trong tay, chĩa vào người anh em cũ. Các cậu, có thấy yên lòng không?”

Cao Phong lại hạ thấp âm lượng lần nữa, nhưng âm thanh bình tĩnh ấy lại vang rầm như sấm chớp, truyền đi rất xa, rất xa.

Âm thanh rõ ràng lọt vào tai của mỗi người ở đây.

Vẻ mặt rất nhiều người tràn đầy hổ thẹn, cúi thấp đầu.

“Bây giờ, tôi bảo các cậu nổ súng, các cậu dám nổ không?”

“Nào, nói xem, các cậu có dám không?”

Cao Phong đột nhiên tiến lên trước một bước, ánh mắt quét qua hàng chục nghìn người.

Ánh mắt nhìn có vẻ như bình tĩnh, nhưng lại dữ dội như những tia chớp, khiến rất nhiều người phải sợ hãi.

Càng ngày càng có nhiều người thi nhau cúi thấp đầu, trên mặt đầy sự hổ thẹn.

Cao Phong nói không sai, đám người đứng đối diện đều là anh em của bọn họ.

Trong chiến trường bọn họ sẽ không chút do dự nào mà giao tấm lưng của mình cho đối phương.

Sẽ không chút do dự nào mà sống chết xông lên, bởi vì họ biết đằng sau luôn có người anh em yểm trợ cho họ.

Nhưng lúc này họ lại cầm lấy cây súng đáng nhẽ dùng để giết địch nhắm vào người anh em cũ của mình.

Lời nói của Cao Phong khiến bọn họ hoàn toàn thức tỉnh.

“Bỏ xuống!” Cao Phong lại quát lên một câu chói tai.

“Soạt soạt soạt!”

“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch!”

Mọi người như nhận được thánh lệnh, đồng loạt mở chốt an toàn, chĩa nòng súng hướng xuống nhắm thẳng vào mặt đất.

Còn có một vài người, tuy trên mặt vẫn còn chút thái độ không phục, nhưng cũng không dám cố chấp.

Không đến một phút, hơn chục nghìn người đồng loạt bỏ vũ khí xuống, đứng im tại chỗ không nói câu nào.

Một đội hình có thể gây nên hỗn loạn khắp Việt Nam, cuối cùng lại bị Cao Phong trấn áp.

Cao Phong không nói gì nhiều, chỉ đang nói một đạo lý rất đơn giản.

Nhưng Cao Phong đứng ở vị trí này, trọng lượng của lời nói đương nhiên sẽ khác hẳn.

Đổi lại những lời này mà để Long Tuấn Hạo hay Liễu Tông Trạch nói, có lẽ sẽ chẳng có chút tác dụng nào.

Nhưng lời được nói ra từ miệng Cao Phong thì không một ai dám xem nhẹ.

Khối tập đoàn Phong Hạo, lấy chữ Phong làm chuẩn, lấy chữ Phong dẫn đầu, chữ Phong là sự tôn trọng.

Câu nói này sớm đã bị Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo nói rõ, sớm đã cắm sâu vào tận gốc rễ trong lòng của mỗi người.

Bình luận

Truyện đang đọc