Chương 1246
Đúng lúc này, một vệ sĩ bước tới đứng trước mặt Cao Bằng.
“Phốc phốc!”
Trong nháy mắt, con dao găm trong tay Cao Quang Minh đâm thẳng vào người của vệ sĩ này, máu tươi ngay lập tức trào ra.
Ánh mắt Cao Quang Minh không cảm xúc, anh ta đột nhiên rút con dao găm ra, lại tiến lên một lần nữa.
Nhưng đối phương thực sự quá nhiều người, anh ta lại bị ngăn chặn ở phía trước một lần nữa, trong lúc đó có người đẩy Cao Bằng rời khỏi căn phòng.
“Đi chết đi!”
Ánh mắt Cao Quang Minh lạnh lùng, cố tay anh ta run lên, con dao găm trong tay rơi xuống.
“Keng keng!”
Con dao găm xuyên qua không khí và thậm chí nó còn gây ra âm thanh tiếng không khí bị xé tan.
“Vèo!”
Thao tác của đòn này quá nhanh, làm cho mọi người trong nháy mắt không thế bắt kịp.
Con dao găm xẹt qua khe hở giữa đám đông trong căn phòng mang theo một tia sáng lạnh lẽo, ngay lập tức đâm vào thân thể của Cao Bằng.
“AI”
Cao Bằng hét lên một tiếng thảm thiết, máu bất đầu chảy trên cánh tay anh ta.
Cao Quang Minh không do dự một chút nào, anh ta rút con dao găm ra một lần nữa.
“Bằng! Bằng!”
Bỗng nhiên có một vệ sĩ tìm thấy cơ hội và nổ súng hai lần liên tiếp, nhảm trực tiếp vào người của Cao Quang Minh.
“Bụp bụp!”
Hai viên đạn này đều nhäm trúng mục tiêu là Cao Quang Minh, lúc này Cao Quang Minh ngã xuống đất.
“Đúng! Nổ súng! Tiếp tục bắn! Bản gục tất cả bọn chúng!”
“Nhớ kĩ, hãy để chúng sống!”
Cao Bằng ngôi trên xe lăn hét lớn.
“Bằng! Bằng! Bằng!”
Tiếng súng liên tục vang lên, không ai trong số mười người của Cao Quang Minh có thể may mắn thoát khỏi, tất cả bọn họ đều bị đánh ngã xuống đất, sau đó lập tức bị những người khác khống chế trên mặt đất.
Khi rời khỏi nhà họ Cao, bọn họ không có quyền sử dụng vũ khí cao cấp.
Cầm vũ khí tâm thường đấu với vũ khí cao cấp quả thật là viển vông.
“Anh thật sự cho rằng ông đây không dám nổ súng trong bệnh viện này sao?”
“Tôi nói cho các người biết một lần nữa, tại cái thành phố Hà Nội nảy, ông đây chính là vua!”
Cao Bằng đắc ý một lần nữa.
Có một bác sĩ chạy đến ngay sau đó và tiêm cho Cao Bằng một mũi thuốc mê vào cánh tay của anh ta.
Sau đó ông ta bắt đầu chữa trị vết thương cho Cao Bằng.
Cố Minh Tuấn đột nhiên bước tới và giẫm lên đầu của Cao Quang Minh.
Con dao đã cảm sâu vào chiếc chăn bông.
Mặc dù đã cách một tấm chăn bông nhưng anh ta vẫn có thể xác định chính xác vị trí trái tim của người đang nằm dưới tấm chăn kia đến từng centimet.
Ngay lúc này đây, không khí bỗng nhiên trở nên yên Tĩnh.
Không hề có một động tĩnh nào phát ra phía sau lưng Cố Minh Tuấn.
Mà lúc này mắt người bác sĩ kia lóe lên, làm cho lòng người càng trở nên hồi hộp.
Trong mắt thực tập sinh đứng phía sau ông ta cũng sáng lên rồi đột nhiên rút ra một con dao găm lao về phía trước và đâm.
“Phốc”
Toàn bộ con dao găm cực kì sắc bén đâm vào trong đệm chăn.
Ngay sau đó, thực tập sinh này trở nên sững sờ, lòng bàn tay run rẩy không ngớt.
Tiếp đó, thực tập sinh lập tức giống như nổi điên, bất thình lình rút con dao găm trên tay đâm điên cuồng về phía tấm chăn kia.