Những người như Tưởng Hưng Thịnh cả đời đều ở thành phố Hà Nội, làm sao có thể nghe nói qua các thế lực ở nước ngoài?
Thế nhưng ngay cả Long Tuấn Hạo vốn luôn kiêu căng, ngang bướng, lúc này đối mặt với Huyền Anh thì lại im lặng, bọn họ nào dám nói cái gì?
Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu là một tổ chức có tiếng tăm lẫy lừng ở nước ngoài.
Nhiều thành viên của tổ chức là người đã xuất ngũ, thậm chí có nhiều người ở trong quân đội đã từng lập nhiều chiến công hiển hách.
Long Tuấn Hạo nghe mọi người kể rằng, thủ lĩnh của tổ chức này từng là sĩ quan cấp cao của quân đội Mỹ.
Nhưng vì một số lý do, bị cáo lên tòa án quân sự, trong lúc nóng giận đã chạy trốn và sau này một tay tạo nên Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.
Đây là một tổ chức nhận tiền để trừ tai họa, ai cho tiền thì họ sẽ làm theo yêu cầu của đối phương.
Bọn họ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cho dù là người già hay trẻ nhỏ, chỉ cần bất cứ điều gì liên quan đến nhiệm vụ, bọn họ đều sẽ xóa sổ.
Lạnh lùng và tàn nhẫn, khát máu đến đáng sợ.
Bàn tay đẫm máu tức là bàn tay bê bết máu, đồng thời chưa bao giờ nghĩ đến việc gột rửa.
Nhưng nếu muốn mời Quân đoàn lính đánh thuê đầm máu này, đương nhiên giá cả cũng cực kỳ cao.
Cho nên lúc này Long Tuấn Hạo đang suy nghĩ trong tất cả đối thủ của nhà họ Long, ai có thể tiếp xúc mà mời được Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu này, có tài lực và nguồn tài chính lớn, là ai? "Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, ra tay nhất định là phải thấy máu, nếu không thành công thì tuyệt đối không trở về." Long Chí Minh thở dài, nói rằng: "Có thể mời được Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đến đây, cái này là căm thù nhà họ Long tôi đến trình độ nào?"
Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, không chết không thôi!
Câu nói này đã được truyền khắp nơi ở nước ngoài, làm sao mà Long Chí Minh có thể không biết? "Chủ tịch Long quả nhiên thông minh, nhưng người thông minh thường có xu hướng chết nhanh nhất." Anh ta ngồi yên trên ghế, cười ha ha. "Không phải chỉ là vì tiền sao? Nói đi! Bao nhiêu tiền?" Tưởng Khải Minh phản ứng lại, giọng điệu vô cùng kinh thường.
Đó không phải chỉ là một nhóm những kẻ liều mạng tham tiền để làm việc theo yêu cầu sao?
Nhà họ Tưởng, quan trọng nhất là không bao giờ thiếu tiền.
Nghe Tưởng Khải Minh nói vậy, con người của Long Tuấn Hạo đột nhiên co lại.
Huyền Anh sửng sốt khi nghe vậy, mỉm cười, vươn ngón tay lên liên tục đong đưa: "No no no no! Chúng tôi là Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp." "Người nào tìm đến chúng tôi trước thì chúng tôi sẽ làm việc cho người đó!" “Nếu như là các anh tìm được chúng tôi trước, thì chúng tôi chắc hẳn là... đang xuất hiện ở nhà kẻ thù của mấy người rồi."
Huyền Anh nói đến đây thì dừng lại, nụ cười nhanh chóng biến mất, sau đó đột nhiên giơ súng nhắm thẳng vào Tưởng Khải Minh. "Còn có, bạn thân của tôi, bố mẹ của anh không nói với anh rằng khi người khác đang nói chuyện thì không được tùy tiện xen vào sao?"
Kết thúc câu nói, Huyền Anh bóp cò súng không chút do dự. "Pång! Pång!"
Sắc mặt của Huyền Anh không hề thay đổi, một tay cầm khẩu súng lục cực kỳ chắc chắn và hai viên đạn sắc bén bắn ra.
Ở khoảng cách này, thậm chí Huyền Anh còn không cần nhắm bắn, hai viên đạn cứ thế bay thẳng về phía Tưởng Khải Minh.
Con mắt Tưởng Khải Minh lập tức trợn to, con người co lại đến cực điểm, vẻ mặt anh ta càng thêm kinh hoàng. Tốc độ của Huyền Anh cực kỳ nhanh, không cho một ai kịp phản ứng lại. "Phập! Phập!"
Hai viên đạn bay thẳng trúng vào đầu gối bên trái của Tưởng Khải Minh một cách chính xác. "A!"
Tưởng Khải Minh hét lên thảm thiết, trong chốc lát cả người anh ta khuỵu xuống, máu từ đầu gối chảy ra, tiếng hết thảm thiết vẫn không ngừng vang lên. "Khải Minh!" Tưởng Hưng Thịnh vội vã chạy lại đỡ
Tưởng Khải Minh.
Mọi người đều hoảng sợ.
Không ai nghĩ rằng Huyền Anh nói là sẽ ra tay, đúng là thay đổi thất thường!
Tuy nhiên, không ai dám hé răng lấy nửa lời.
Cho dù là bố của Tưởng Khải Minh là Tưởng Hưng Thịnh, lúc này hai mắt đều trợn to nhưng không dám nói lời nào. "Hừ!" Huyền Anh thờ ơ thu lại khẩu súng lục, thổi thổi vào nòng súng như thể anh ta vừa mới đánh một con chó, không thèm đếm xỉa đến. "Tôi rất thất vọng!" Huyền Anh lờ mờ nói: "Tôi tưởng rằng mấy người sẽ sợ tôi, nhưng mấy người lại không hề sợ tí nào!" "Cho nên... Tôi cần phải cho mấy người biết ý nghĩa thực sự của bốn chữ đôi bàn tay đẫm máu!" Huyền Ảnh mỉm cười, khóe miệng nhếch lên đầy sự thích thú, sau đó nhẹ nhàng xua tay. "Răng rắc răng rắc!"
Xung quanh, hàng chục người mặc đồ đen với khuôn mặt vô cảm, đều đã bóp cò súng. "Pång! Pång pång pång! Pång!"
Tất cả các loại tiếng súng hòa vào nhau, bắn ra như màn mưa.
Do đạn bắn ra liên tục, nhiệt độ bắt đầu nóng lên làm cháy đỏ cả họng súng.
Mục tiêu của những người áo đen này chính là những nhân viên bảo vệ còn lại cùng với người hầu của nhà họ Long.
Sau một hồi nổ súng liên hoàn, hơn hai mươi nhân viên bảo vệ nhà họ Long đã nằm trên mặt đất, máu chảy lênh láng, cộng với những người hầu nhà họ Long, gây ra vô số thương vong.
Cả ngôi biệt thự thảm thiết kêu gào, giống như địa ngục trên mặt đất. Trên mặt đất lênh láng máu, không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Long Chí Minh, Long Tuấn Hạo cùng với hơn tám mươi người của Hiệp hội Thương Mại Thủ đô Hà Nội đều thót tim trước cảnh tượng hãi hùng.
Nếu trước đây bọn họ còn nghi ngờ về Huyền Anh thì hiện tại đều đã bị thuyết phục.
Nhân viên bảo vệ nhà họ Long thì có thể gây nguy hiểm đối với Huyền Anh. Nhưng đối với người hầu nhà họ Long, những con người không có vũ khí trên tay thì chắc chắn sẽ không nguy hiểm.
Nhưng bọn họ vẫn không hề có một chút do dự mà giết chết hết người hầu nhà họ Long.
Nói giết liền giết không chút thương tiếc, loại thủ đoạn này có thể tàn ác đến mức nào?
Không ai có thể mặt với cái chết một cách bình tĩnh được, và nhất là những người thành đạt trong cuộc sống, họ rất quý trọng cuộc sống của mình.
Cho nên, bọn họ sợ. Thực sự sợ hãi.
Long Tuấn Hạo thì khá hơn một chút, dù sao anh ta cũng đã nhìn thấy vô số cảnh tượng hoành tráng như thế này rồi.
Tưởng Hưng Thịnh và những người đứng đó, có nhiều người da mặt tái nhợt đi vì sợ hãi, một ít chất lỏng màu vàng chảy ra theo ống quần, một mùi khai bốc lên. "Những người bạn thân yêu của tôi, đừng sợ, bọn họ vô giá trị, dù gì cũng phải giết thôi!" "Mà mấy người, có thể cũng rất quý giá đấy, ha ha! Huyền Anh cười rồi thu súng lại đứng thẳng dậy. "Nhàm chán, thật là nhàm chán quá đi! Tôi vốn nghĩ rằng các bạn người Việt Nam sẽ mang lại cho tôi một số bất ngờ. Xem ra hiện tại không có gì bất ngờ trong tro chơi này rồi." "Việt Nam thật quá kém cỏi!"
Huyền Ảnh lắc đầu, chậm rãi đứng lên. Trò chơi có lẽ đến đây thôi, đến lúc vào chủ đề chính rồi. "Điều thứ nhất. Chủ tịch Long, ngay bây giờ tôi muốn anh gọi điện thoại cho tất cả nhân viên ở nước ngoài rút vê!" "Nhớ kỹ, đó là rút tất cả nhân sự của anh về. Về sản nghiệp của anh, sẽ có người tiếp quản." Huyền Anh nhìn Long Chí Minh mà nói.
Khi Huyền Anh nói ra điều đầu tiên, Long Chí Minh sửng sốt một lúc rồi thở dài trong lòng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Huyền Ảnh và đảm người mặc đồ đen ở đây là do tập đoàn Vitino mời đến.
Tập đoàn của nhà họ Long rút lui khỏi thị trường cạnh tranh ở nước ngoài thì tập đoàn Vitino là hưởng lợi nhiều nhất
Hơn nữa, tập đoàn Vitino không hề che giấu tham vọng của mình đến mức không sợ Long Chí Minh sẽ đoán ra là bọn họ làm. Điều này càng khiến Long Chí Minh kinh hãi.
Vì sao tập đoàn Vitino không sợ Long Chí Minh sẽ đoán ra bọn họ đã làm điều này?
Đó là bởi vì khả năng hôm nay chính là ngày mất của Long Chí Minh.
Chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.
Chỉ có nhổ cỏ tận gốc mới loại trừ vĩnh viễn được hậu quả về sau! "Bố, chuyện này là không thể! Đây là lợi thế của chúng ta!" Long Tuấn Hạo cũng thấy rõ tình huống, lập tức hạ giọng nói nhỏ với Long Chí Minh. Tuy nhiên, Long Chí Minh chậm rãi lắc đầu nói, nhìn chăm chăm Huyền Anh nói: "Nếu tôi làm theo lời anh nói, có thể để cho con tôi một con đường sống không?"