Chương 4234
Chiến sĩ ngừng một lúc rồi hắng giọng nói: “Họ nói, trợ lý Trương là một tên đần.”
Trợ lý Trương đứng ngẩn ra, mắt trợn ngược lên, khuôn mặt thì đỏ bừng, một câu nói đơn giản vậy thôi mà cũng khiến anh ta nghẹn lời, không nói nổi câu nào.
“Phì.”
Vu Chính Bình phì cười, sau đó vội vàng đưa hai tay lên che miệng, cô gắng kiềm chế lại.
“Ha ha, ngại quá, tôi không nhịn lại được.”
Mấy người đàn ông trung niên khác trong phòng cũng che miệng lại, cố nhịn cười.
Hiếm lắm mới có thể thấy vẻ mặt ngạc nhiên của trợ lý Trương.
Mà trợ lý Trương thì đứng nguyên tại chỗ, mặt mày đỏ tía tái, nghĩ mãi mà không biết phải trả lời lại thế nào.
Bây giờ anh ta đang cần một bậc thang để leo xuống, nhưng chẳng ai chịu đưa thang đến cho anh ta cả!
Mà ngay cả ông Trần cũng tỏ vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình cả, chẳng muốn quan tâm đến việc này.
“Vô liêm sỉ!!”
Đúng lúc này, Diệp Thiên Long lại tiến lên một bước, nổi giận quát lớn.
Trợ lý Trương nhìn về phía Diệp Thiên Long, ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích. Diệp Thiên Long này đúng là người tốt!
Người này nhìn ra rằng anh ta đang trong tình cảnh đáng xấu hổ nên đứng lên giải vây cho mình hay sao?
“Bắt ngay lại những người dám nói câu đó cho tôi! Sao lại ăn nói như vậy chứ?”
Diệp Thiên Long gầm lên như vậy, khiến trợ lý Trương thầm cảm thấy xúc động không thôi.
Nhưng chỉ một giây sau, sự cảm động trong lòng trợ lý Trương đã bị một tiếng sấm đánh tan,
“Trên đời này tôi ghét nhất những người nói thật. Họ không biết là mấy lời nói thật thì không dễ nghe à? Cái gì cũng dám nói thẳng ra như vậy, tôi phải bắt họ lại mới được!”
Câu nói này của Diệp Thiên Long khiến mặt trợ lý Trương càng đỏ lên hơn.
Trợ lý Trương có cảm giác như ông ta vừa cầm một con dao đâm thẳng vào tim mình vậy. Cảm giác vạn tên xuyên tim chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Trợ lý Trương tức đến mức suýt nữa thì hộc cả máu.
Mà đám người ông Trần thì ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc, nhưng thật ra thì người nào cũng đang cố nhịn cười đến mức sắp đau cả bụng rồi.
“Được lắm! Được lắm!”
“Hôm nay tôi sẽ ngồi đây trông mấy người, không ai được đi ra ngoài hết! Không ai được gọi điện thoại !”
“Để hôm nay tôi nhìn xem tên Cao Phong kia có thể phá được phòng tuyến bên Tây Vực không?”
Vậy là trợ lý Trương nổi giận, cầm ghế, ngồi chắn trước cửa ra vào.
Thời gian từ từ trôi qua.
Chẳng mấy chốc mà đã đến mười giờ đêm rồi.
Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu vẫn lặng yên như tờ.
Nhóm người Long Tuấn Hạo vẫn chưa đến, Cao Phong dù có sốt ruột thì cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Người chưa đến kịp, kế hoạch tiếp theo cũng không thể tiến hành được.
Nhưng Cao Phong vẫn cảm thấy khá may mắn, thế lực ở Tây Vực không phải là vấn đề quá lớn khiến anh phải bận tâm.
Thậm chí anh còn có cảm giác rất khinh thường mấy người đó.
Vậy nên các anh cũng chẳng phái người đi đến đó, thậm chí còn không định thăm dò xem thế nào,
“Nếu như họ thật sự xông lên đánh vào lúc này thì hai mươi nghìn người của tôi ở đây đúng là chẳng bõ để nhét kẽ răng cho bên Tây Vực.”
Cao Phong khẽ cảm thán một câu rồi dập tắt tàn thuốc, đến trước bệ cửa sổ.
Hai mươi nghìn người chiến sĩ, chia làm bốn đội, mỗi đội có năm nghìn người. Bọn họ sẽ thay phiên nhau, một đội nghỉ ngơi, ba đội còn lại đứng bên ngoài canh gác.
Dù bên Tây Vực có cử người đến hay không thì các anh cũng vẫn phải đề phòng.
Chuẩn bị kỹ càng từ trước cũng chẳng thừa.
“Cao Phong?”
Hoa Hồng chầm chậm đứng dậy, đi ra sau lưng Cao Phong, khẽ gọi anh một câu.
“Hả?”
Cao Phong không quay đầu lại mà nói.