RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3478

“Nhưng, chúng ta không thể làm việc giống như là thổ phỉ chân chính vậy, đối mặt kẻ địch thì có thể không lưu tình chút nào.”

“Nhưng những dân chúng bình thường này không oán không thù gì với chúng ta hết, nhất định dừng phá hỏng cuộc sống của bọn họ.”

Cao Phong chắp hai tay ra sau lưng, giọng điệu của anh không hề nghi ngờ gì.

Kẻ mạnh thật sự sẽ thông qua việc đánh ngã càng nhiều kẻ mạnh hơn để chứng minh sự mạnh mẽ của mình.

Chỉ có kẻ yếu, mới có thể đi bắt nạt những người còn yếu hơn mình.

“Anh Phong, điểm ấy thì anh cứ yên tâm đi.”

“Tuy rằng Long Tuấn Hạo tôi bất cần đời không tim không phổi, nhưng chút điểm mấu chốt đó thì vẫn phải có.”

“Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này là ở vùng núi hẻo lánh, vốn cư dân cũng không nhiều lắm, cũng rất dễ nói chuyện.”

“Đền bù đầy đủ cho người ta, dựa theo sự phân phó của anh, giá cả cao hơn gấp ba lần so với giá thị trường.”

“Hơn nữa nhà cửa dưới khối tập đoàn Đế Phong của chúng ta, nếu bọn họ muốn mua thêm bất động sản mà nói thì chúng ta cũng sẽ cấp cho một số trợ cấp.”

“Tóm lại, tôi sẽ sắp xếp tốt cho bọn họ, anh cứ yên tâm đi.”

Long Tuấn Hạo thu lại vẻ mặt cà chớn của mình, thay bằng vẻ rất nghiêm túc mà báo cáo.

Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, đương nhiên là anh hiểu rất rõ phẩm chất của Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch.

Mượn Long Tuấn Hạo cùng với Liễu Tông Trạch mà nói, tuy rằng ngày thường cứ như là một cậu chủ quần áo lụa là, nhưng bọn họ cũng không phải cái loại muốn làm gì thì làm này.

Bọn họ rất rõ ràng, chuyện nào có thể làm, chuyện nào không thể làm.

Chứ nếu không, Cao Phong cũng sẽ không giữ bọn họ lại bên cạnh đâu.

“Được! Vậy thì tốt.”

“Đến lúc đó, chúng ta ở đây, xây dựng một khu dân cư lớn.”

“Tuấn Hạo, còn có Tông Trạch, cùng với các thành viên chủ chốt bên cạnh chúng ta, tất cả đều có thể chuyển đến đây ở.”

“Một gia đình lớn, cũng náo nhiệt.” Lúc Cao Phong nói những lời này, trong mắt anh tràn đầy vẻ chờ mong.

Long Tuấn Hạo nghe thấy vậy sửng sốt, sau đó anh cười ha ha.

“Ha ha ha ha! Anh Phong, hai ta nghĩ giống nhau rồi.”

“Tối hôm qua tôi không ngủ được, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này, đến lúc đó anh ở trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này mà hét một câu: Uống rượu thôi! !”

“Chúng tôi sẽ lập tức ôm bình rượu chạy tới ngay, ha ha!”

Long Tuấn Hạo càng nghĩ càng thấy vui, không nhịn được mà xoa xoa lòng bàn tay vì phấn khích.

“Tôi thấy có thể tin được, có thể tin được đấy…”

“Đến lúc cặp song sinh của anh Vũ ra đời thì tôi cũng phải chăm chỉ hơn mới được…”

“Khụ, phải tranh thủ tạo ra một thằng nhãi con để đi theo mông thằng nhóc nhà anh Vũ mới được.” Liễu Tông Trạch cũng cực kỳ chờ mong.

Long Tuấn Hạo sờ sờ đầu rồi vừa cười vừa nói: “Tông Trạch này, cậu có làm được không vậy? Nếu không được thì để người anh em này giúp cậu một chuyện, tôi bắn một phát là chắc chắn cậu có thể làm được ngay ấy mà, hì hì…”

“Bốp!”

Liễu Tông Trạch không nhiều lời mà trở tay tát cái bốp vào đầu Long Tuấn Hạo.

“Để tôi nói cho cái tên Hạo Đầu Trọc nhà cậu biết, cậu muốn nói tới nói lui hay làm loạn gì cũng được nhưng đừng có lấy vợ tôi ra mà trêu đùa.” Liễu Tông Trạch trợn trừng hai mắt rồi quát ầm lên như thật.

Cao Vũ không nói gì, hai người này cứ ở cùng một chỗ là lại chửi bới nhau như chó với mèo, không ngơi nghỉ một phút nào cả.

“Liễu Tông Trạch, nếu đã thế thì ông đây cũng nói cho cậu biết luôn, may cho cậu là bây giờ tính cách tôi đang dần tốt đẹp rồi đấy nhé. Nếu là ngày trước thì ông đây đã cho phép cậu quỳ xuống luôn rồi đấy.” Long Tuấn Hạo đưa tay sờ lên trán rồi nói bằng giọng không phục.

Nhưng câu này của anh ta cũng không phải là đang khoác lác.

Ngày trước, tên tuổi của Long Tuấn Hạo vốn đã lấn át mấy tay con nhà giàu ở Thành phố Hà Nội rồi. Dù người đứng trước mặt Long Tuấn Hạo là Liễu Tông Trạch hay Tưởng Hưng Thịnh thì cũng vẫn không đủ đô với anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc