Chương 880
“Được rồi.”
Kim Tuyết Mai khẽ cúi đầu, giọng điệu có chút lạc đi.
“Nhìn này!” Cao Phong gõ nhẹ vào đầu Tuyết Mai rồi giơ chiếc túi đựng đồ trên tay ra.
Cao Phong lấy ra một chiếc áo khoác màu be có lót lông bên trong.
“Woa, anh lấy ở đâu vậy?”
Đôi mắt Kim Tuyết Mai sáng bừng lên, ngạc nhiên hỏi.
“Anh nói anh trộm được, em tin không?” Cao Phong giả bộ thần bí hỏi.
“Này, thế thì hẳn là anh lừa người ta rồi! Cơ mà cái này chắc đắt lắm nhỉ?” Kim Tuyết Mai sờ vào chất vải của chiếc áo khoác, lo lắng hỏi.
“Không đắt đầu, cửa hàng quần áo giảm giá, chiếc áo này chưa đến hai trăm nghìn đâu. Cao Phong xua tay.
“Thật hả?” Kim Tuyết Mai không tin nổi.
Mặc dù mức tiêu dùng ở đây không cao, nhưng muốn mua một bộ quần áo như vậy thì hai trăm nghìn cũng không thể mua được.
“Thật mà, anh không lừa em đâu.” Cao Phong nghiêm túc nói.
Kim Tuyết Mai gật đầu nhưng vẫn phàn nàn về việc Cao Phong đã tiêu nhiều tiền quá.
“Em có quần áo rồi, lẽ ra anh nên mua cho anh trước.”
“Anh còn phải ra ngoài làm việc nữa. Nếu anh không mặc đủ áo, cảm lạnh thì phải làm sao chứ?”
Nghe Kim Tuyết Mai không ngừng càm ràm, Cao Phong sờ mũi cô rồi cười không nói gì thêm.
Mặc dù Kim Tuyết Mai vẫn luôn càm ràm nhưng niềm hạnh phúc hiện rõ trong đôi mắt cô.
Không khí ấm áp bao trùm lấy hai người, lan tỏa ra cả căn phòng nhỏ bé này.
“Anh kiếm được việc rồi, tiền lương cũng tạm ổn, không mệt lắm!”
“Chỉ là môi trường làm việc không sạch sẽ lắm, nhưng em không được ruồng bỏ anh đâu đấy. Cao Phong xoa lòng bàn tay rồi ngồi xuống bàn.
“Tất nhiên rồi, sao em có thể ruồng bỏ anh chứ?” Kim Tuyết Mai ném cho Cao Phong một ánh mắt đầy sự tức giận, sau đó cẩn thận gấp quần áo.
“Trời lạnh rồi, ngày mai em mặc nó đi. Cao Phong nói.
“Biết rồi! Biết rồi! Ăn cơm trước đã!”
Kim Tuyết Mai quay lại, hai người cùng nhau ăn bữa cơm tối giản dị.
Vài ngày sau đó, Cao Phong đều đến công trường làm việc, nhận được tiền đều đem về đưa cho Kim Tuyết Mai. Mấy ngày nay, Cao Phong luôn cố liên lạc với Lâm Vạn _.
Quân nhưng vẫn không được.
Phía thành phố Hà Nội, tin tức bị phong tỏa nghiêm ngặt, không thể điều tra được bất cứ thông tin gì.
: Tuy nhiên điều mà khiến Kim Tuyết Mai cảm thấy vui mừng đó chính là Hứa Viễn Nam không gây thể rắc rối nữa. : é, Kim Tuyết Mai biết rằng, Cao Phong không phải không muốn báo thù giúp cô mà là anh không dám.
Mặc dù Cao Phong có gan giết chết Hứa Viễn Nam, thì cũng không thể dập tắt dã tâm của hắn.
Suy cho cùng, để úp Cao Phong và Kim Tuyết Mai che giấu thân phận, đã có không biết bao nhiêu binh lính nhà họ Cao đã hy sinh mạng sống của mình. Cao Phong không thể để những người đó hy sinh vô ích được.
Thế nên, Kim Tuyết Mai biết rằng, Cao Phong không thể hành động tùy tiện được.
Hứa Viễn Nam không còn tìm đến để gây thêm phiền phức chính là điều mà Kim Tuyết Mai mong muốn nhất.
Chỉ là Kim Tuyết Mai mãi mãi không biết rằng, trên thế giới này không có tên Hứa Viễn Nam nào bắt nạt anh cả.
“Tuyết Mai à! Hôm nay anh đi làm mang tiền về, với số tiền đó chúng ta có thể chuyển nhà được rồi.”
Ngày hôm nay, trước khi đi làm, Cao phong suy nghĩ một lúc rồi nói.
Thôi! Cũng không phải vội vã làm gì. Nếu như chúng ta chuyển sang nhà mới vậy thì số tiền tích cóp vất vả bấy lâu nay sẽ không còn nữa.
Kim Tuyết Mai vừa vuốt cổ áo của Cao Phong vừa nói nhẹ nhàng.
“Không sao! Hết tiền thì anh lại kiếm tiếp, chuyện nhỏ mà.”
Cao Phong lắc đầu, sau đó lại nói tiếp: “Em không cần chuẩn bị quần áo sạch cho anh mỗi ngày đâu, chỗ anh làm việc khá là bụi bặm, không cần thay đồ mỗi ngày đâu.”
“Vậy đâu có được!” Động tác của Kim Tuyết Mai ngừng lại một chút, nghiêm túc nhìn Cao Phong.