“Cậu Phong cứ tự nhiên.” Lý Khải Kiệt cười đáp.
Sau sự kiện hôm nay, ông ta và Cao Phong đã thân thiết hơn, đây là điều khiến ông ta vui nhất. Cao Phong gật đầu, hai tay chống đỡ cái bàn, sau đó chậm rãi đứng lên.
Sau khi Cao Phong vừa đứng dậy, ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Cao Phong.
Âm thanh của những cuộc trò chuyện cũng dừng lại đột ngột và biến mất ngay lập tức.
Toàn bộ nơi này trở lên yên tĩnh. “Lúc nãy tôi đã nói là hôm nay tôi chuẩn bị quà.” Cao Phong nhẹ giọng nói.
Nói xong, Cao Phong vòng qua cái bàn đi đến phía trước.
Trong chốc lát mọi người sửng sốt, sau đó đều hiểu ra.
Khi tất cả người trẻ tuổi nhà họ Kim đều tặng quà cho bà cụ Kim, chỉ có Cao Phong là không lấy ra, lúc đó thậm chí Kim Ngọc Dung còn chế nhạo vài câu
Bây giờ Cao Phong định lấy quà ra sao?
Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung có chút chấn động và không tự chủ được lùi lại một chút.
Cao Phong sẽ không tấn công bọn họ chứ?
Tuy nhiên, Cao Phong thậm chí không có hứng thú nhìn bọn họ, anh không chớp mắt đi về phía trước.
Khi đến trung tâm, bước chân của Cao Phong chậm lại.
Hai tay chống eo, tư thế ngạo nghễ này, được mọi người vây quanh như hạc trong bầy gà.
Ở xung quanh cộng thêm bà cụ Kim đang ở phía trước, những người này đều nhìn về phía Cao Phong. “Món quà này không phải dành cho một mình bà nội, mà là của cả nhà họ Kim. “Tuy nhiên, chỉ có một lần. “Món quà hôm nay, tôi chỉ đưa cho một người, và đó chính là ân nhân của tôi, ông cụ Kim!”
Vừa nói xong, vẻ mặt Cao Phong cực kỳ ngưng trọng, giọng điệu trở nên cực kỳ nghiêm túc, ngay cả đôi mắt cũng hơi phiếm hồng.
Nghe những gì Cao Phong nói, bà cụ Kim cũng sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp của Kim Tuyết Mai có chút cảm động, mọi người trong nhà họ Kim đều kinh ngạc.
Nghe nói Cao Phong ba năm nay đều là phế vật, thật tiếc cho lòng tốt của ông cụ Kim, tên này chỉ là một thằng ăn hại.
Những lời nói từ đáy lòng của Cao Phong lúc này nhất định không phải giả vờ, cũng không cần giả bộ như vậy.
Đối với năng lực và những mối liên hệ mà anh thể hiện vào lúc này, thì kể cả việc tiêu diệt nhà họ Kim cũng có gì khó chứ?
Vì vậy, anh không cần phải giả bộ
Ông Đường thở dài, nói: “Cuộc đời, đáng khen nhất chính là khi đã đạt tới thành công nhất định, cũng không có quên ân tình! Biết có ơn báo đáp, đấy mới là ý nghĩa!”
Long Chí Minh và Liễu Gia Bình đều gật đầu.
Tất nhiên họ cũng biết về việc Cao Phong ở rể nhà họ
Kim.
Ba năm trước, ở thành phố Hà Nội, ai không nói là ông cụ Kim có mắt như mù chứ? Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Ngay cả bà cụ Kim cũng mắng ông cụ Kim là hồ đồ. Hôm nay Cao Phong đã đứng đầu Hà Nội thành rồi, sợ rằng sẽ vì ông cụ Kim mà thể hiện ra rồi! “Giỏi nhất của ông cụ Kim là có ánh mắt nhìn người, Đường Bảo Nam tôi thật sự xấu hổ!” Đường Bảo Nam lại thở dài. “Cao Phong, cậu, cậu chuẩn bị quà gì cho ông ấy vậy?” Đôi môi bà cụ Kim run rẩy, chậm rãi đứng dậy nhìn Cao Phong.
Không nói một lời, Cao Phong duỗi tay lấy ra một cuốn sổ màu đỏ in chữ vàng.
Mọi người lập tức nhìn vào tay Cao Phong.
Đây hình như là một chứng nhận bất động sản sao? Cao Phong cầm lấy giấy chứng nhận bất động sản bằng hai tay, đặt ở trước người, mở ra từ từ. “Ông cụ, cháu rể bất hiếu Cao Phong, kính tặng một căn biệt thự tầng thứ chín trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, theo như nguyện vọng của ông!” rồi!” “Đã muộn ba năm, đã làm cho ông vất vả đến mức già
Cao Phong nhìn lướt qua mọi người, nhìn thẳng vào vị trí linh vị của ông cụ Kim, hô một tiếng. "Cao Phong, bất hiếu
Ngay sau đó, Cao Phong bật khóc, khi nước mắt của Cao Phong rơi, đôi mắt của Kim Tuyết Mai lập tức đỏ bừng, cô che miệng và cố gắng kim nén âm thanh của mình.
Trong đầu nghĩ đến sự quan tâm của ông cụ Kim dành cho mình, Cao Phong không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Sau ba năm, tất cả mọi người ở thành phố Hà Nội đều cảm thán là ông cụ Kim cả đời thông minh, lại mù quáng tuyển một đứa cháu rể phế vật.
Nghe được ân nhân của mình bị cười nhạo suốt ba năm, làm sao mà Cao Phong không có cảm giác như bị dao cắt chứ?
Hôm nay, Cao Phong muốn cho người ở thành phố Hà Nội biết.
Ông cụ Kim không có bị mù
Không những không mù mà còn sáng suốt, sáng suốt hơn tất cả mọi người!
Nhìn thấy cảnh Cao Phong lấy giấy chứng nhận bất động sản ra, lại nghe được lời nói của Cao Phong, người nhà họ Kim đều bị sốc.
Cái lạng của bà cụ Kim rơi xuống đất, đôi môi run run, chậm rãi duỗi bàn tay ra, nhìn Cao Phong nhưng không nói được lời nào. “Xoạt!”
Những người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen mà Vương Hoàng Hà đưa tới, không nói lời nào, trực tiếp nâng bàn ghế của lão phu nhân sang một bên. "Bà cụ, mời di chuyển một chút." Đám vệ sĩ áo đen này lập tức thu dọn hết chướng ngại trước mặt Cao Phong.
Làm xong tất cả những chuyện này, trước mặt Cao Phong không còn gì, đứng tại chỗ cũng có thể nhìn thấy tấm ảnh của ông cụ Kim. “Ông nội, nguyện vọng của ông đã được cháu rể hoàn thành rồi!”
Cao Phong cầm giấy chứng nhận bất động sản của căn biệt thự tầng chín khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, giơ cao qua đầu, sau đó quỳ gối xuống. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Sau khi bị sốc, bà cụ Kim đã không kìm được nước mắt, ngoài sự phấn khích thì trong lòng bà ấy còn có sự áy náy. “Cao Phong! Anh nói dối, anh không có khả năng mua được ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, mà là loại cao quý nhất. Đây là tuyệt đối là không thể “Đó là giả! Chắc chắn là giả!” Kim Ngọc Dung lại bị sốc và phát điên.
Trợ lý của Lý Khải Kiệt hừ lạnh nói: “Là giả sao? Nếu là giả chẳng lẽ Lý Khải Kiệt tôi còn không biết sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không nói nên
Đúng vậy! lời!
Dù Cao Phong có ngu ngốc đến đâu, cũng không thể để anh Lý Khải Kiệt, người đang phát triển khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, lấy ra một chứng chỉ bất động sản giả
Cái giấy chứng nhận này là thật.
Cao Phong thực sự mua được, biệt thự có địa vị cao nhất thành phố Hà Nội. “Xoạt xoạt!”
Nhìn thấy Cao Phong quỳ xuống, Long Chí Minh đảm người không dám ngồi yên nữa, nhanh chóng đứng dậy, đứng ở phía sau Cao Phong. “Ông cụ Kim, ông đúng là có mắt nhìn người, Đường Bảo Nam tôi khâm phục!” Đường Bảo Nam cúi đầu chín mươi độ. “Ông cụ Kim, ông không phải là mắt mù! Ông là người có đôi mắt sáng nhất!” Liễu Gia Bình cúi đầu theo. “Cung kính, ông cụ Kim!” Long Chí Minh thấp giọng nói theo. "Xoạt xoạt!”
Tập đoàn Thiên Long, ba dòng họ lớn ở Hà Nội, Công ty bảo vệ Hắc Hồ, cùng hơn một trăm người giàu nhất Hà Nội, giờ phút này đều cúi đầu.
Hàng mười nghìn người ở Hà Nội cúi đầu, đây là vinh hạnh gì? Ngay cả Lý Khải Kiệt cũng đứng ở phía sau mọi người, tỏ ra tôn trọng.
Họ có thể không biết ông cụ Kim, nhưng họ biết Cao Phong, vậy là đủ rồi.
Mười năm trước ba nuôi con, mười năm sau con nuôi ba, những lời này cũng không sai.
Chính vì sự tồn tại của Cao Phong nên những nhân vật lớn ở thành phố Hà Nội này mới chịu cúi đầu trước ông cụ Kim!
Đúng lúc này, Cao Phong đang cầm giấy chứng nhận bất động sản của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên quỹ xuống đất. Còn các nhân vật lớn ở Hà Nội, từ tập đoàn Thiên
Long đến ba dòng họ lớn ở Hà Nội, từ trên xuống dưới đều cúi đầu chờ đợi.
Mọi người trong nhà họ Kim đều hoảng sợ, nhìn cảnh tượng thật khó tin này.
Bà cụ Kim càng run rẩy, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Nếu ông cụ Kim còn sống, được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, chắc chắn ông ấy sẽ tự hào và hạnh phúc vô cùng!
Một giây tiếp theo, hai mắt Cao Phong phiếm hồng, chậm rãi đứng dậy. Đứng trong vài giây, Cao Phong không chớp mắt, chậm rãi đi tới với giấy chứng nhận bất động sản trong tay. Một bước lại một bước, hướng tới phía trước.