Chương 1416
“Anh ta không có tới đâu, cái loại cường giả này lòng dạ kiêu ngạo lãm.”
Nam Phương Minh Nguyệt bĩu môi.
Cao Phong khẽ gật đầu, cũng thu hôi ánh mắt lại.
Rồi sẽ phải đối mặt, anh cũng không nóng nảy.
“Quy củ cần nói, ngày hôm qua tôi đều đã nói xong, nên sẽ không lặp lại nữa.”
“Thi đấu thăng cấp Top 8, hiện tại bắt đầu, trận đầu tiên, Mộ Dung Hạo, đối chiến La Trường Phong nhà họ Lat”
Lời Miêu Chính Vũ vừa dứt, hai người được gọi tên lập tức đi lên đài.
Lúc này Cao Phong bèn nhìn về phía tên thanh niên mặc áo đen, anh ta chính là Mộ Dung Hạo.
Hôm nay anh ta vẫn một thân trang phục đen như cũ, dường như đã đem cả bản thân mình cất giấu vào trong bóng tối.
“La Trường Phong lần trước xếp hạng mười hai à? Mộ Dung Hạo này thì giống như là lần đầu tiên gặp ấy.”
“Ngày hôm qua tôi đã chú ý tới anh ta rồi, anh ta cũng giống Cao Phong của dòng tộc nhà họ Nam Phương kia, đều là lần đầu tiên tham gia Hội thi võ thuật”
“Có thể đi đến bước này, đã tỏ rõ thực lực của anh ta cũng không tệ lầm, thật không ngờ tán nhân võ giá lại có cao thủ.”
“Ha ha, lúc trước là nhờ anh ta có vận khí tốt, vẫn luôn đụng phải đối thủ không quá mạnh, hiện tại đụng phải La Trường Phong, đoán chừng anh ta sắp bị loại rồi.”
Dưới đài, rất nhiều người xem đều đang nhẹ giọng nghị luận, dự đoán về kết quả của hai người.
Đương nhiên, có nhiều người vẫn thấy La Trường Phong có lợi thế hơn, lại không quá để ý tới Mộ Dung Hạo.
Cao Phong không đồng ý với ý kiến bàn luận của mọi người chung quanh, chỉ khẽ nhíu mày nhìn lên lôi đài.
Chó cần người thường không sủa, Mộ Dung Hạo này đã cho Cao Phong một cỗ cảm giác như vậy.
Hai người đang đứng trên đài.
La Trường Phong chắp tay với Mộ Dung Hạo, tỏ ra võ giả lễ.
Mà Mộ Dung Hạo không hề nhúc nhích tí nào, căn bản không mang ý tứ chào lại, tựa hồ La Trường Phong không có được tư cách khiến anh ta phải đáp lẻ.
Rất nhiều người đều khẽ nhíu mày, nếu như La Trường Phong không hành võ giả lễ thì cũng thôi đi, thế mà người tài như vậy cũng chắp tay hành lễ rồi, Mộ Dung Hạo anh lại chẳng trả lời, vậy thì có hơi không thể nói nổi đấy nhỉ? La Trường Phong cũng có chút xấu hổ, sự hành lễ giữa võ giả không được đáp lại thì không khác nào vũ nhục cả.
Mà khi võ giả bị khuất nhục, đương nhiên sẽ muốn dùng nắm đấm cùng vũ lực, để bảo vệ.
Cho nên trong lòng La Trường Phong kìm nén một cỏ khi, đột nhiên vận khởi sức mạnh toàn thân, trước tiên vọt tới chỗ Mộ Dung Hạo.
La Trường Phong liên tục giẫm chân lên mặt đất, cứ bước thêm một bước lực đạo lại càng mạnh hơn, cũng giúp cho uy thể của anh ta càng thêm dũng mãnh.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Trên toàn bộ lôi đài, đều chỉ quanh quẩn tiếng dội lại chấn động từ bước chân nặng nề của La Trường Phong.
“Vù”
Khi đã muốn rút ngắn khoảng cách với Mộ Dung Hạo, La Trường Phong đột nhiên nâng nắm tay phải lên, nắm đấm cỡ bao cát kia, bên trên thậm chí còn mang theo một tầng kinh phong.
Một cái nắm đấm thế đại lực trâm này, cứ thế hướng về phía đầu của Mộ Dung Hạo ngang nhiên nện xuống.
Mà khóe miệng Mộ Dung Hạo lại hiện lên một tia cười lạnh, xuất ra bàn tay điện xạ, đẩy nắm đấm của La Trường Phong.
Sau đó biến chưởng vi quyền, tốc độ cực nhanh vung quyền ra, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai, đập vào sống mũi La Trường Phong.
“Bịch”
“Răng rắc!”
Xương mũi La Trường Phong lập tức bị đập vỡ, máu mũi như bão tố điên cuồng chảy ra.
Vị trí xương mũi đó tương đối yếu ớt, sau khi bị trọng thương, cái mũi khó chịu cũng không nói, đầu óc cả người đều trở nên mông muội, La Trường Phong cũng không phải là ngoại lệ.
Mà động tác Mộ Dung Hạo lại vô cùng nhanh chóng, không để La Trường Phong kịp có phản ứng, lại xòe bàn tay ra một lần nữa, dùng một tay bấm vào cổ La Trường Phong.
“Vù!”