RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Kim Tuyết Mai vẫn muốn từ chối, nhưng nụ cười của Hạ Vy đã thu lại, vành mắt ửng đỏ nhìn cô: "Tuyết Mai, cậu có phải vẫn còn giận mình không, mình biết cậu sẽ không tha thứ cho mình..."

"Được rồi được rồi, mình uống, mình uống là được chứ gì?"Kim Tuyết Mai bất lực cầm lấy ly rượu, khẽ uống một ngụm, lông mày xinh đẹp lập tức nhíu lại.

"Uống hết đi, không uống hết có nghĩa là vẫn còn giận mình." Hạ Vy ở một bên thúc giục.

Kim Tuyết Mai thực sự không thể uống tiếp được nữa, mùi vị này thực rất khó nuốt!

"Để anh uống cho!" Cao Phong duỗi tay phải ra cầm lấy ly rượu trong tay của Kim Tuyết Mai.

"Cao Phong anh vội vàng gì chứ, anh cũng còn ba ly nữa, đừng nóng vội!" Hạ Vy cười đùa.

"Rượu của Tuyết Mai, để tôi uống là được." Cao Phong khẽ nói.

"Ha ha, Cao Phong đúng không, anh biết không, đây là rượu ngoại, sức ngấm rất mạnh nha." Vương Đằng khẽ nhếch mép.

"Đúng thế đó Cao Phong, cái này không thể so với bia mà anh uống đâu, bia giống như nước thôi, không thể so sánh được với Royal Salute một không hai một này được." Trương Hàn cũng cố làm ra vẻ nói.

Trong lòng bọn họ, Cao Phong là một kẻ bám váy phụ nữ không đáng để ý tới, anh ta cũng chỉ có thể uống được bia mà thôi.

"Chỉ sáu ly thôi mà, đổ đi!" Cao Phong khẽ lắc đầu.

Tất cả mọi người đều sững sờ, còn có chút kinh ngạc nhìn Cao Phong, anh ta thực sự muốn uống như vậy sao?

Tửu lượng của anh tốt như vậy sao?

Kim Tuyết Mai cũng có chút kinh ngạc nhìn Cao Phong, cô lần đầu tiên phát hiện, Cao Phong dường như ... có hai tính cách.

Khi đối mặt với cô thì dịu dàng như vậy, nhưng khi đối mặt với kẻ thù thì lại lạnh lùng và độc đoán.

Một người thực sự có thể có hai mặt tính cách sao?

"Được thôi, anh Cao đã yêu cầu như thế, vậy thì làm theo lời anh Cao nói thôi" Trương Hàn do dự một lúc, sau đó cười nói.

Chuốc say Cao Phong vốn dĩ cũng là một phần trong kế hoạch của anh ta, chỉ cần Cao Phong bị chuốc say, vậy thì không phải sẽ tùy ý cho anh ta sắp xếp sao?

Có thể đánh nhau thì sao, một tên say rượu thì có sức uy hiếp gì chứ, đến lúc đó anh ta tuyệt đối sẽ khiến Cao Phong xấu mặt.

Nhanh chóng sáu ly rượu ngoại nồng độ cồn cao đã được bày liên tiếp trước mặt Cao Phong, dưới ánh đèn của quán bar trông thật đẹp mắt.

Sáu ly rượu gộp vào, lượng ít nhất cũng phải cân rưỡi.

Chuyện phía bên này thu hút sự chú ý của người xung quanh, bọn họ từng thấy người có thể uống rượu, nhưng không có nhiều người có thể uống sáu ly rượu như uống nước như vậy.

Chẳng lẽ người thanh niên không có gì nổi bật này có thể một lúc uống hết sáu ly rượu?

"Cao Phong, anh có uống được không thế, không được thì đừng miễn cưỡng, đây là sáu ly rượu đấy." Hạ Vy ở bên cạnh giả vờ lo lắng nói.

"Tôi có thể không uống sao?" Cao Phong cười đùa.

Nếu đây là Hồng Môn Yến, là Hồng Môn Yến dành riêng cho anh và Kim Tuyết Mai, vậy thì bọn họ muốn không quan tâm tới chắc chắn là điều không thể.

"Chắc chắn không! Đàn ông ấy mà, lời đã nói ra như bát nước đổ đi." Trương Hàn lập tức lắc đầu.

Cao Phong không nói nhiều nữa, giơ tay nâng ly rượu lên, đưa lên miệng ngửa cổ uống sạch, toàn bộ động tác liền một lượt.

Chỉ trong vài giây, một ly rượu ngoại đã được Cao Phong uống hết.

Sau đó Cao Phong đặt ly rượu không xuống, cầm ly thứ hai lên lặp lại động tác.

Cùng lúc Cao Phong bắt đầu uống rượu, thái độ của người xung quanh từ khinh thường, hoài nghi sau đó chuyển sang kinh ngạc, sửng sốt.

Liên tiếp sáu ly rượu đổ đầy, một khắc cũng không dừng lại, vẫn có thể bình yên vô sự.

Đây là uống rượu hay là uống nước đây?

"Bang!" Ly rượu thứ sáu được đặt xuống,Cao Phong nhàn nhã ngồi trên sofa, gương mặt không đỏ không thở hổn hển nhìn người xung quanh.

"Vị rượu thật nhạt nhẽo." Cao Phong chép miệng, vẻ mặt dửng dưng.

Nhìn dáng vẻ của anh, đừng nói là say khướt, đến cả sắc mặt cũng không đổi, dường như mấy ly rượu kia chỉ như nước sôi mà thôi.

"Trời ạ, tửu lượng của anh ta lại tốt như vậy sao?"

"Chai Royal Salute một không hai một, tôi uống một ly là nằm xuống rồi!"

"Người này chắc là thần rượu rồi, đây thực sự quá lợi hại!"

Người xung quanh quán bar đều bị sốc trước thao tác uống liền một lúc sáu ly rượu của Cao Phong.

Vài cô gái độc thân trong quán bar, cả những cô gái múa cột trên sân khấu, thậm chí cả mấy người mỹ nữ bên cạnh bọn Vương Đằng, toàn bộ đều mở to mắt nhìn Cao Phong.

"Nghe nói, nghe nói người đàn ông mà uống rượu được là chứng tỏ thận rất tốt đó! Nếu thận tốt, há chẳng phải nói."

"Ai được làm người phụ nữ của anh ấy, nhất định rất hạnh phúc!"

Cả đám người không muốn cô đơn lập tức phấn khích, hận không thể ngay lập tức xin phương thức liên lạc với Cao Phong.

Cậu ấm Vương Đằng sắc mặt u ám, những nơi bọn họ từng đi qua tuyệt đối chưa bao giờ thu hút được sự chú ý như vậy.

Vậy mà hôm nay, sự nổi trội của bọn họ lại bị Cao Phong cướp đi mất!

Lúc này ánh mắt của cả quán bar đều dồn chú ý lên người Cao Phong, đâu còn có chỗ của bọn họ nữa?

Tuy nhiên, nếu như anh đã cảm thấy anh có năng lực uống rượu như vậy, tôi sẽ xem xem anh có thể uống được bao nhiêu.

Hạ Vy khóe miệng mấp máy, giống như không tìm được lời nào thích hợp để nói.

Trương Hàn cười khan một tiếng: "Anh Cao quả nhiên là tửu lượng tốt, chúng ta tiếp tục uống rượu, uống rượu đi!"

"Từ khi nào anh uống được rượu như vậy, sao em không biết?"Kim Tuyết Mai cả người khẽ run lên nói nhỏ với Cao Phong.

"Chuyện em không biết, còn rất nhiều." Cao Phong khẽ cười.

"Cắt! Giả vờ huyền bí gì chứ!"Kim Tuyết Mai cong môi quở trách, nhưng trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc với tửu lượng của Cao Phong.

"Ly này, chúng tôi kính cậu Vương, không có cậu Vương chúng tôi cũng không thể đến được đây!" Trương Hàn nâng ly rượu lên, nịnh nọt Vương Đằng.

"Đúng thế đúng thế, rất cảm ơn cậu Vương!" Những cậu ấm khác và những cô gái đi cùng cũng nâng ly lên phối hợp.

Kim Tuyết Mai bất lực, chỉ có thể nâng ly rượu lên, muốn tượng trưng một chút là được.

"Cao Phong, sao anh không nâng ly, có phải xem thường chúng tôi không?" Hạ Vy và Trương Hàn lúc này chú ý tới Cao Phong.

Người ở bàn toàn bộ đều nâng ly, chỉ có mình Cao Phong là ngồi yên tại chỗ, khiến cho bọn họ lập tức không vui.

"Có phải không uống tiếp được không? Nếu như uống không được nữa thì cứ nói thẳng, dẫu sao loại chuyện liều mạng uống rượu này cũng là chuyện của đàn ông chúng ta."

"Đúng đúng, uống không được thì nhận thua, nhưng đừng ngồi ở đây nữa, ngồi ở đây nhất định phải uống, trừ khi thừa nhận mình là phụ nữ."

"Cả thành phố Hà Nội này ai dám không nể mặt cậu Vương , tôi trước giờ chưa nhìn thấy."

Một người đứng đầu đám cậu ấm như Vương Đằng, lúc này lại không tiếc buông ra những lời cay nghiệt.

"Cao Phong, anh còn chờ gì nữa, còn không nâng ly lên." Trương Hàn thúc giục.

"Các cậu, không có ai có tư cách bắt tôi kính rượu." Cao Phong liếc mắt nhìn Trương Hàn.

Nếu như anh muốn, chờ đến khi mặt trời ngày mai ló dạng, doanh nghiệp của gia tộc Vương Đằng sẽ bị tấn công đến phá sản.

Kể cả bố của Vương Đằng đến đây cũng phải đến trước mặt anh mà khom người kính rượu, kẻ như Vương Đằng cũng xứng để Cao Phong anh kính rượu sao?

Nhưng những chuyện này người khác không biết, vì vậy chỉ một câu nói cũng đã đem tới sự kích động.

"Cậu muốn chết sao?" Một cậu ấm lập tức không vui, đột ngột đứng lên mắng chửi,

Những cậu ấm khác cũng hơi ngồi dậy, có ý nếu Cao Phong còn nói lời không hợp lý nữa sẽ lao vào đánh anh.

Còn Trương Hàn và Hạ Vy trong lòng điên cuồng cười không ngớt cười, Cao Phong tên ngốc này lại dám đắc tội với Vương Đằng, đây chẳng phải là muốn chết sao?

Vương Đằng vẻ mặt âm u, ngăn mấy người kia lại, nghiêng người nhìn Cao Phong nói: “Anh nói, tôi không có tư cách để anh kính rượu?"

"Không sai." Cao Phong sờ mũi, không phải anh giả bộ, mà anh chỉ nói sự thật mà thôi.

"Anh không phải vì uống sáu ly rượu kia trước, nên bây giờ không uống được nữa, vì vậy mới nói như vậy chứ?"

"Không sao, nói ra là được, tôi có thể không bắt anh uống." Vương Đằng khẽ nói.

"Cậu nghe không hiểu à, tôi nói, cậu không có tư cách!" Cao Phong đã cảm nhận từ lúc Kim Tuyết Mai đi vào, ánh mắt của Vương Đẳng nhìn cô đã không đứng đắn, trong lòng Cao Phong vốn dĩ đã không vui.

Anh ta chú ý đến người phụ nữ của anh, còn muốn anh hạ mình kính rượu, e là không một người đàn ông nào có thể làm được như vậy.

"Được! Được!" Vương Đằng cười, đột nhiên đứng lên nhìn Cao Phong: "Anh không phải uống được rượu sao? Bây giờ tôi mời anh uống, anh dám hay không?"

Lời nói đã đến mức này rồi, Vương Đằng không che giấu gì nữa, bản chất cậu ấm hoàn toàn lộ ra hết. Bình tĩnh nhìn thẳng Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc