RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1102

“Con mẹ nó! Súng máy tiến lên, áp chế bằng hỏa lực tương đương!”

Long Tuấn Hạo tiếp tục ra lệnh.

“Âm ầm!”

Hàng trăm chiếc Hummer lập tức tiến lên, các tay súng đứng trên nóc xe xả súng liên tục.

“Soạt! Pằng pằng pằng pằng…”

Cả trăm cây súng máy hạng nặng đồng thời tấn công dồn dập.

Đó là một cảnh tượng như thế nào? Những viên đạn bay tới phương xa kia như đang đổ một trận mưa lớn.

Hoả lực hùng hậu áp chế như bão tố cuồng phong khiến cho người của quân phiệt Sotun hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên.

Sự khác biệt về trang bị đã được thể hiện rõ ràng trong thời khắc này.

Vì Long Tuấn Hạo có tiền nên các binh sĩ đều được trang bị đầy đủ.

Cho dù chỉ có ba mười ngàn người thì sáu mười ngàn người của đối phương vẫn bị đánh tả tơi.

“Bùm! Bùm!”

Vô số viên đạn bắn trúng những chiếc Harnmer phát ra vô số tia lửa.

Vậy mà những chiến sĩ của tập đoàn Phong Hạo né cũng không thèm né, cứ thế mà tiếp tục liều chết bóp cò súng.

Sự giật lùi của súng máy hạng nặng không phải ai cũng có thể khống chế được.Dù đó là những chiến sĩ cường tráng của tập đoàn Phong Hạo cũng phải áp báng súng thật chặt ở trước ngực.

“Trung đội Hai tiến lên, Trung đội Một lùi về thay đạn, những người khác hoả lực viện trợ toàn diện!”

Mặt của Long Tuấn Hạo sắc lạnh, tay cầm bộ đàm tác chiến, ánh mắt lạnh lão, anh tiếp tục ra lệnh.

Trung đội Hai của Đại đội súng máy sớm đã chuẩn bị sẵn, lập tức tiến lên, vừa đúng lúc tiếp sức cho hoả lực của Trung đội Một.

Các băng đạn của Trung đội Một vừa bắn hết, Trung đội Hai lập tức tiến lên.

Vậy là hình thành sự áp chế liên tục, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nghỉ ngơi.

Trận chiến chưa tới mười phút, cả hai bên đều có tổn thất.

Người bị thương ở phía Long Tuấn Hạo không nhiêu nhưng bên đối phương giờ đây đã lên tới cả ngàn người.

Lấy súng trường bán tự động đấu với súng máy hạng nặng? Thật là tự tìm cái chết! Trong một căn nhà ở quận MaeSai lúc này.

Trong phòng đang có vài người đàn ông cao lớn, họ đều đang đi qua đi lai với vẻ mặt lo lắng.

Tiếng súng, tiếng pháo liên tục vang tới, càng khiến họ lo lắng hơn.

Một người đàn ông trung niên đang ngôi trên ghế, nghe tiếng súng bên ngoài nhưng hoàn toàn không bị một chút ảnh hưởng nào.

Thậm chí ông còn đang nhâm nhi tách trà.

“Đại ca Sotun, tập đoàn Phong Hạo đó thật là một đám chó điên, chúng ta đáng lẽ ra không nên chủ động khiêu khích họ”

“Mới có mấy phút thôi mà chúng ta đã tổn thất hơn ngàn người rồi!”

Một người khác lên tiếng.

“Lo lắng gì chứ?”

Sotun mỉm cười và đặt tách trà xuống.

“Tên Long Tuấn Hạo của tập đoàn Phong Hạo đó chỉ là một thằng trẻ ranh, một tên lỗ mãng!”

“Đối phó loại người này dễ như ăn bánh, tao chỉ cần búng tay một cái là nó chết dí ngay!”

Nghe xong lời Sotun nói, những người khác trong phòng nhìn nhau, lắc đầu thở dài.

Đội quân sáu mươi ngàn người của Sotun thực lực thực Sự rất mạnh.

Nhìn hết cả cái Tam Giác Vàng, thế lực có thể đối kháng với họ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng Tập đoàn Phong Hạo là một ngoại lệ.

Họ không những trang bị tốt, năng lực tác chiến của các thành viên còn vô cùng dũng mãnh.

Quan trọng là mỗi lần đi đánh trận, Long Tuấn Hạo đều đích thân chỉ huy, sĩ khí ngút trời.

“Đừng nóng vội, cứ đợi mà xem”

“Tên Long Tuấn Hạo đó vẫn còn non lắm”

“Hôm nay, tao sẽ tiêu diệt Tập đoàn Phong Hạo.”

“Ngày mai, Tam Giác Vàng này sẽ không còn sự tôn tại của Tập đoàn Phong Hạo nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc