RỂ QUÝ RỂ HIỀN

“Được rồi! Nói bên phía dòng họ phải người đến đây, tôi sẽ trở về.” Bàn tay Cao Phong chậm rãi nắm chặt, nhẹ giọng trả lời.

Cuối cùng, thời điểm đối mặt với nhà họ Cao đã đến. Chỉ là Cao Phong không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. “Cậu chủ Phong, phía dòng họ bên kia, cậu có thể tín nhiệm hoàn toàn hai người, một là em họ của cậu, Cao Tử Hàn. Lúc trước, khi cậu đi rồi, tất cả con cháu nhà họ Cao chỉ có mình cô ta là cãi nhau với dòng họ, còn muốn đi tìm cậu” “Còn có một người, tên là Cao Quang Minh, là người của chúng ta. “Cấp dưới của Cao Quang Minh cũng chính là cấp dưới của chúng ta." Lâm Vạn Quân thấp giọng dặn dò. “Được!” Cao Phong chậm rãi gật đầu, sau đó ngắt điện thoại, tay vứt tàn thuốc ra ngoài.

Cao Tử Hàn đương nhiên có thể tin tưởng.

Cô gái nhỏ kia từ bé đã thích đi theo sau anh, làm cái đuôi.

Tuy nói là con cháu dòng nhỏ, nhưng tình cảm với Cao Phong khá là tốt.

Lần trước gặp mặt, vẫn là do Cao Phong quyết định trở về nhà họ Cao, hai người ngồi ở bờ biển bên ngoài thành phổ tâm sự.

Chỉ là Cao Phong chưa từng nghĩ đến, lúc trước mình bị đuổi khỏi nhà họ Cao, Cao Tử Hàn thế mà lại cùng dòng họ ồn ào như vậy.

Nghĩ đến đây, tay Cao Phong nằm hơi chặt lại.

Những ai vì mình mà bị oan ức, Cao Phong sẽ không để người đó chịu đựng vô ích.

Hôm nay là cho ông cụ Sơn thấy một danh phận chính thức, nhưng cũng không phải kết thúc mà là một bắt đầu. “Nhà họ Cao, Cao Kình Thiên tôi phải đối mặt với các người."

Cũng tốt, để tôi xem ba năm tôi không ở nhà họ Cao, các người biến thành bộ dạng gì nữa. Cao Phong ngẩng đầu nhìn lên, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia hoài niệm, nhưng phần lớn là hờ hững.

Ba năm, cũng đến lúc trở về gặp những người kia.

Dù là thắp cho ông cụ Cao một nén nhang cũng là việc nên làm.

Kim Tuyết Mai hai mắt đỏ hoe, mắt chằm chằm nhìn vào bà nội Kim trong phòng bệnh.

Bỗng nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng khoát lên vai Kim

Tuyết Mai. “Cao Phong. Kim Tuyết Mai chậm rãi quay đầu, hốc mắt đỏ hoe mình Cao Phong. “Ừm, anh nói cho em một chuyện. Cao Phong dừng một chút nói. “Chuyện gì?” Kim Tuyết Mai nức nở một chút, ngẩng đầu nhìn Cao Phong hỏi. “Anh muốn chuyển viện cho bà nội.” Cao Phong vào thẳng vấn đề, nói ra mục đích của mình.

Kim Tuyết Mai nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lắc đầu liên tục: “Không được đâu Cao Phong, hiện giờ tình trạng của bà nội chỉ có thể duy trì như vậy, bác sĩ nói nếu ngày mai không có chuyển biến tốt thì thật sự nguy hiểm. “Điều quan trọng nhất là anh đã tra xét tất cả bệnh viện ở thành phố Hà Nội trong vòng hai giờ lái xe, trình độ chữa bệnh của họ còn không bằng bệnh viện số một Hà Nội. “Em sợ bà nội còn chưa đến bệnh viện liền đã.” Nói đến đất, Kim Tuyết Mai ảm đạm cúi đầu. “Tuyết Mai, em tin anh không?” Cao Phong nghiêm túc nhìn Kim Tuyết Mai. “Em tin anh!” Đối với vấn đề này, Kim Tuyết Mai thật ra không hề do dự. “Tin anh thì đừng hỏi nhiều, anh nhất định cố gắng hết sức chữa trị cho bà nội khỏe lại” Cao Phong gật đầu, đúng là vẫn còn chưa nói quá vẹn toàn.

Kim Ngọc Hải nghe vậy cũng đứng lên, đi đến nhìn Cao Phong hỏi: “Cao Phong, con thật sự có thể đưa mẹ ta... “Chỉ có thể nói, nếu con không thể chữa khỏi cho bà, thì không có bệnh viện nào trong nước có thể chữa khỏi. Cao Phong vẻ mặt lãnh đạm.

Kim Ngọc Hải do dự hai phút, sau đó cắn răng gật đầu nói: “Được, vậy xin nhờ con!”

Cao Phong gật đầu chậm rãi quay sang nhìn Kim

Tuyết Mai. “Tuyết Mai, anh sẽ cố gắng trở về trước sinh nhật của em. Hơn nữa lúc về, anh nhất định để chính miệng bà nội chúc phúc cho hai chúng ta.

Lần này Cao Phong nói cực kỳ nghiêm túc, chỉ cần bà nội Kim tới đảo nhỏ nhà họ Cao, thân phận của Cao Phong tất nhiên là không thể che giấu được nữa. "Được! Được! Không cần quan tâm đến sinh nhật em, chỉ cần bà nội được chữa khỏi, đã là món quà lớn nhất rồi!” Kim Tuyết Mai cũng gật đầu thật mạnh.

Cao Phong lên tiếng, sau đó trực tiếp gọi bác sĩ để họ làm phẫu thuật hút dịch não lần nữa.

Từ đây đến nhà họ Cao vẫn cách một quãng đường, Cao Phong không biết có thể dùng trực thăng làm phương tiện hay không. “Các người xác định là chuyển viện sao? Chuyện này không đùa được đâu, nếu không chắc hơn sáu mươi phần trăm thì tôi đề nghị mọi người đừng chuyển viện “Quan trọng hơn nữa là, bệnh nhân không chắc có thể chống đỡ được đến bệnh viện kia không “Hiện tại thì tràn dịch não thâm nhập càng nhiều, rất nhanh sẽ chèn ép dây thần kinh não bộ, một khi không xử lý kịp thời, bệnh nhân dù có giữ được tính mạng cũng sẽ bị tổn thương đại não. “Teo não hay nhồi máu não là bình thường, chết não thì không phải chuyện đùa đâu.” Bác sĩ ít nhiều vẫn rất do dự.

Kim Tuyết Mai biết, lời bác sĩ nói không phải đe dọa mà là sự thật.

Nhưng do dự hai giây vẫn lựa chọn tin tưởng Cao Phong, trực tiếp ký vào giấy xin xuất viện.

Bác sĩ thấy đám người Kim Tuyết Mai kiên trì, cũng không nói thêm gì, lập tức xếp đặt phẫu thuật hút dịch màng não, xử lý lần cuối cho bà nội Kim.

Bà nội Kim vừa mới được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, liền có bốn người đi tới, trước tiên gật đầu với Cao Phong, sau đó đem bà nội Kim nâng lên xe đẩy bệnh nhân. “Chuyện này... Bác sĩ có chút sững sờ.

Xe đẩy này... “Tuyết Mai, ba, con sẽ sẽ nhanh trở về”

Cao Phong nói một tiếng, liền đi theo bốn người bước ra ngoài.

Kim Tuyết Mai còn muốn tiến thêm một đoạn nhưng bị cấp dưới của Cao Phong ngăn cản. “Này, này, anh ấy là ai vậy?” Bác sĩ tháo khẩu trang, kinh ngạc hỏi. “Anh ấy là chồng tôi.” Kim Tuyết Mai nhìn bóng dáng Cao Phong trả lời. “Chồng cô thật phi thường. Nếu anh ấy lợi hại như vậy, các người còn đem người bệnh đến đây làm gì?” Bác sĩ nghi hoặc. “Ý của anh là gì?” Kim Tuyết Mai có chút nghi ngờ quay đầu, bác sĩ sao có thể nhìn ra Cao Phong lợi hại? “Cái xe đẩy chuyển bệnh kia...bất luận là chất liệu hay công năng đều cực kỳ hiếm. “Ngay cả bệnh viện hạng nhất cũng không thể trang bị xe đẩy giường nằm như vậy, nói có thể các người không tin, cái xe đẩy bệnh đó giá trị không dưới hai trăm triệu Bác sĩ nói đến đây, giọng điệu cực khiếp sợ. “Cái gì?” Kim Tuyết Mai sửng sốt thốt ra.

Bất chợt, trong lòng Kim Tuyết Mai cùng Kim Ngọc Hải đều nhen nhóm một tia hy vọng.

Có lẽ Cao Phong thật sự có thể làm được.

Đứng một lát, Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc Hải cùng nhau bước vào phòng thu dọn đồ đạc. “Rầm rầm rầm rầm!” . Đọc truyện hay, truy cập ngay { TrùmTr uyện.CO M }

Bỗng ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng gầm thật lớn. Kim Tuyết Mai cùng Kim Ngọc Dung đều sửng sốt, đó là tiếng xe sao?”

Sao nghe giống như tiếng nổ từ trong không trung vậy? Xe của nhà nào còn có thể bay trên không chứ?

Kim Tuyết Mai cùng Kim Ngọc Hải trong lòng khó tránh khỏi tò mò, cùng đi đến cửa sổ trước mặt, nhìn ra ngoài. Lúc này ở bệnh viện số một của thành phố Hà Nội, bất kể là phòng bệnh hay các tòa lầu lớn đều mở cửa sổ nhìn ra. Còn có một số người ở bên dưới dừng chân lại, nhìn lên trên trời.

Mà lúc này ở không trung có một vật khổng lồ màu đen chậm rãi bay lên.

Bình luận

Truyện đang đọc