RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2175

Đầu óc chàng trai này có bị gì không vậy?

Lúc này, Phạm Thanh Nhiên cảm thấy hơi dở khóc dở cười. Tại sao lúc nào ở chung với Cao Phong cũng gặp phải những người kì lạ như vậy?

Nhưng cô tôi cũng không định nhúng tay vào, thậm chí còn đứng sang bên cạnh, muốn xem thử Cao Phong sẽ xử lý như thế nào.

“Thú vị thật. Cô tôi không sợ ngồi xước cái xe mấy trăm tỷ đồng nhưng xe điện của bọn họ lại rất quý giá.” Thanh niên đeo kính lúc nãy không nhịn nổi, châm chọc.

“Liên quan gì đến cậu? Chiếc Ferrari này cũng không phải của cậu, không cần cậu xen vào!”

“Nhưng cái xe điện đó là của chúng tôi, chúng tôi có quyền lo!” Cô gái kia còn đang tựa lên động cơ của chiếc Ferrari, khoanh hai tay ở trước ngực ngạo nghễ nói.

“Nghe thấy không? Còn không chịu đứng lên à? Thứ nghèo mạt.”

Nam sinh chụp ảnh liếc qua dép lê dùng một lần trên chân Cao Phong, không nhịn được nhếch miệng.

Cao Phong vươn tay sờ gáy, sửng sốt đến mức không nghĩ ra nên phản bác như thế nào.

“Sao lại cứng đầu thế nhỉ!”

Nam sinh chụp ảnh không nói lần hai, đưa tay nắm lấy cổ áo của Cao Phong, kéo Cao Phong dậy.

Sau khi kéo Cao Phong dậy còn tiện tay đẩy Cao Phong một cái.

“Bốp!”

Cao Phong xòe năm ngón tay ra, đột nhiên vung cánh tay, vung tới một bạt tai.

Một tiếng tát vang dội vang lên, nam sinh bị tát đột nhiên lui về sau mấy bước.

Đánh nam sinh xong, Cao Phong xoay người rời đi.

“Dm! Mày dám đánh tao, có ngon thì đừng đi!”

Nam sinh không nói hai lời, giơ nắm đấm lên, hướng phía Cao Phong liền đập tới.

Mà Cao Phong đi thẳng tới bên cạnh cô gái còn lại, xòe bàn tay nắm lấy sau cổ cô ta, ném cô ta ra ngoài.

Cô gái bị Cao Phong đẩy rất mạnh, bước về phía trước, suýt nữa thì ngã sấp xuống.

“Ầm!”

Đúng lúc va vào nam sinh đang muốn tới đánh Cao Phong.

“Mày lại còn cả đánh phụ nữ, tao muốn giết mày!” Nam sinh không nói lại lần thứ hai, lần nữa vọt về phía Cao Phong.

“Đúng là ở trong rừng lớn có đủ loại chim, đã cho thể diện mà lại không cần.”

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, ấn vào chìa khóa xe, Ferrari mở khóa trong nháy mắt.

“Bộp!”

Tên nam sinh đang nhao nhao đòi đánh Cao Phong trong nháy mắt dừng ngay lại, cặp mắt cũng trừng lớn theo.

Mà đám người xung quanh cũng lâm vào im lặng như chết trong một thoáng.

Xe này… Lại là của người đàn ông mang dép lê dùng một lần này à?

Tự vả nghĩa là gì?

Chính là cái này chứ sao nữa.

“Ha ha ha! Dm tôi cười chết mất. Chủ xe người ta không muốn làm phiền bọn họ chụp ảnh, cho nên ngồi yên đợi ở trên xe điện. Kết quả cậu ta kéo người ta dậy, còn nói người ta nghèo kiết xác, ha ha!”

“Ha ha ha, anh đừng nói nữa, tôi cười chết mất!”

Mười mấy người xung quanh trong nháy mắt phá lên cười vang.

Mà nam sinh khí thế ngang ngược kia thì ỉu xìu trong nháy mắt, cả cô gái kia cũng trừng to mắt không dám nói lời nào.

“Cho nhiều thể diện quá, dm nên chó cũng cho mình là sư tử.” Cao Phong hừ lạnh một tiếng, mở cửa xe ra ngồi xuống.

Đôi tình nhân kia im lặng trong suốt quá trình, căn bản không dám cất lời.

Người có thể mua được xe thể thao đáng giá trăm tỷ đồng, bọn họ đắc tội nổi sao?

“Lên xe.” Cao Phong kêu lên với Phạm Thanh Nhiên.

Phạm Thanh Nhiên mỉm cười, chậm rãi bước hai bước, đi tới trước xe.

Vừa nho nhã mở túi xách ra, rút ra hai miếng khăn ướt, đắp lên chỗ mà cô gái kia từng ngồi lên, cẩn thận lau hai lần.

Sắc mặt cô gái đỏ bừng trong nháy mắt, nam sinh cũng mấp máy miệng không dám nói lời nào.

Chiêu này của Phạm Thanh Nhiên đúng là rất thâm.

Sau đó, Phạm Thanh Nhiên ném khăn tay vào trong thùng rác, ngồi vào trong ghế lái phụ.

Bình luận

Truyện đang đọc