RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3086

“Tướng Lý, chúng ta thật sự chỉ đứng xem đến cùng thôi sao?” Một cấp dưới bên cạnh tướng Lý không khỏi hỏi.

Tướng Lý hơi híp mắt nhìn xa xa nhìn về phía Cao Phong.

Hình ảnh của Cao Phong lúc này cũng khiến tướng Lý, một người từng trải qua nhiều trận chiến, hết sức kinh ngạc.

Trong đầu ông ta lại càng hiện lên nhiều kỷ niệm.

“Hồi đó…” Lúc này, Tướng Lý đột nhiên dừng lại, sau đó đổi sang vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc rồi mới tiếp tục nói.

“Hồi đó, ông cụ Cao, cũng chính là ông nội của Cao Kình Thiên từng ở bên trong quân ngũ, lập kỷ lục một mình chiến đấu với năm mươi lính đặc nhiệm.”

“Còn có trận phục kích ở phía Tây, thực lực bên địch và bên ta ngang ngửa nhau, hai bên chiến đấu đến viên đạn cuối cùng.”

Nói đến đây, trong lòng Tướng Lý dâng trào cảm xúc, ngay cả miệng cũng run lên, trợ lý nhanh chóng đưa cho ông ta một điếu thuốc.

Tướng Lý hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp: “Lúc đó hai bên đều đã hết đạn dược và lương thực, rồi bắt đầu đánh cận chiến.”

“Tất cả chúng tôi đều bị thương nặng và mất đi khả năng chiến đấu. Tướng Cao chỉ có một mình, đối mặt với sáu mươi tám tên địch.”

“Ông ấy cùng thanh đao gần như bất khả chiến bại, trong cơn giận dữ chém sáu mươi người, làm tám người bị thương nặng.”

“Sau trận chiến đó, tướng Cao được phong là Thần, người ta gọi ông là Chiến vương phía tây, còn được phong là Chiến Thần!”

Hai mắt tướng Lý tràn đầy sùng bái, như trở về thời điểm xông pha trên chiến trường.

Ngay cả những trợ lý xung quanh ông ta cũng tràn đầy nhiệt huyết dù họ không tận mắt chứng kiến.

“Trong nhiều thập kỷ, kỷ lục do tướng quân lập năm đó, bất kể là kỷ lục trong quân đội hay kỷ lục trên chiến trường, không ai có thể phá vỡ.”

“Và hôm nay, tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó. Cháu trai của tướng Cao đã phá kỷ lục của ông ấy.”

“Bây giờ, Cao Kình Thiên đã lùi gần sáu mươi đối thủ. Tôi đang mong chờ liệu cậu ấy có thể phá kỷ lục và hoàn thành việc đánh bại một trăm người hay không!”

Trong mắt tướng Lý có một ánh sáng khác lạ.

Đánh bại một trăm người!

Đây không chỉ là một sự kiện, mà còn là một kỷ lục quan trọng.

Đối với những người trong quân đội, mấy từ “đánh bại trăm người” còn có ý nghĩa đặc biệt.

Quan trọng hơn, sau khi tận mắt nhìn thấy cháu của ân nhân tạo được chiến tích hoành tráng như thế này, trong lòng ông có thể không cảm thấy niềm tự hào trào dâng sao?

“Tướng Cao, linh hồn của ông trên trời cũng được an ủi rồi!”

Tướng Lý ngừng nói, nhìn chăm chú sân đấu.

Lúc này, những người khác cũng đều nhìn Cao Phong.

Vệ binh nhà họ Diệp có gần trăm người, đã bị Cao Phong tức giận mà đánh hạ hai phần ba.

Liệu anh có thể tiếp tục chiến đấu?

Lồng ngực Cao Phong dao động kịch liệt.

Áo gió bị hư vô số chỗ trên người run lên theo cơ thể Cao Phong.

“Keng!”

Thân thể Cao Phong mềm nhũn ra, một tay nhanh chóng cầm dao, mũi dao xuyên chống xuống mặt đất, chống đỡ thân thể.

Mọi người có mắt tinh tường có thể nhận ra rằng lúc này Cao Phong đã kiệt sức rồi.

Gần một trăm vệ binh tinh nhuệ của nhà nhà họ Diệp đã bị một mình anh đánh bại gần hết, chỉ còn lại hơn ba mươi người.

Anh kiên trì đến bây giờ cũng đã hơn 99% rồi.

“Cha, cha, cha giúp anh ấy đi! Có được không?”

Phạm Thanh Nhiên bật khóc, nắm lấy cánh tay Phạm An Quốc.

Phạm An Quốc trợn to hai mắt, khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Không thể…”

“Ông ơi, cháu cầu xin ông cứu anh ấy, ông có thể giúp anh ấy không…”

“Cháu sẽ không đánh nhau với Kim Tuyết Mai nữa. Cháu muốn anh ấy gặp Kim Tuyết Mai. Cháu sẽ nhượng bộ để anh ấy được an toàn, được không, ông nội…”

Phạm Thanh Nhiên lại quay người lại, nắm lấy cánh tay của ông cụ Phạm, không ngừng khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc