RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4153

“Ối!”

Đám thanh niên kia lập tức giơ tay lên, ngậm chặt miệng lại.

“Tao cho chúng mày hai lựa chọn. Một là đưa đồ của tao ra đây, tao sẽ trả cho chúng mày thêm một khoản tiền. Hai, tao sẽ giết hết tất cả chúng mày!”

Ánh mắt Cao Phong lạnh như băng, anh đập một nhát vào món đồ trang trí trên bàn, khiến nó nát vụn ra.

Nhân viên lễ tân và đám thanh niên kia sợ xanh mặt, cả người run lẩy bẩy.

“Người anh em, ông chủ của chúng tôi là…”

“Là là thằng cha mày! Muốn chết không hả?”

Gã thanh niên kia còn chưa kịp nói hết câu thì Cao Phong bất ngờ quay đầu sang, đạp mạnh vào người gã ta một nhát.

“Rầm!”

Cao Phong lúc này đang tức, đá một nhát, gã thanh niên cứ vậy mà ngã vật xuống đất ngay tại chỗ.

“Đưa đồ của tao ra đây!”

Cao Phong nghiên răng nhìn đám người trong phòng, giống như một con hổ lớn đã mất lý trí.

“Thưa anh, tôi thật sự không thấy đồ của anh đâu cả. Những thứ mà anh nói đều không có tác dụng gì đối với chúng tôi. Nếu như tôi thấy thì chắc chắn là tôi sẽ đưa ngay cho anh…”

Nhân viên lễ tân run lẩy bẩy vì sợ, lắp bắp giải thích.

Cao Phong nghiến răng lại, nhân viên lễ tân này nói cũng không sai, có thể là cô ta đã thật sự không thấy đồ của anh đâu.

Vậy chẳng lễ đồ mà anh để trong phòng lại mọc cánh bay mất à?

Cao Phong nhớ rõ là lúc đi gặp đám người Kell, anh đã để hết mọi thứ lại trong phòng.

Mà từ đó đến giờ cũng chưa được bao lâu, tất cả đồ đạc đều biến mất, chẳng lẽ chúng nó tự mọc chân chạy mất?

“Đại ca, đại ca, em là quản lý của khách sạn này. Dù thế nào thì đồ bị mất cũng là do lỗi của bên em, chúng em sẽ chịu trách nhiệm ạ. Anh yên tâm, chúng em sẽ nghĩ cách tìm lại đồ cho anh. Chắc chắn là sẽ tìm được ạ.”

Gã thanh niên kia từ từ ngồi dậy từ dưới mặt đất, nói với thái độ rất chân thành.

Người ta có câu đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại. Cao Phong thấy thái độ của đám thanh niên này cũng chân thành cũng không tiện nói thêm gì nữa.

“Tôi không quan tâm là các cậu có lấy hay không, nhưng các cậu phải trả lại cho tôi bằng được. Đồ của tôi không biết bay, chắc chắn là bị mất ở đây.”

“Tôi nói lại nhé, những thứ khác có hay không không quan trọng, nhưng nhất định phải tìm lại bằng được quyển nhật ký kia để trả lại tôi!”

Nói đến đó, Cao Phong nhìn liếc về phía đồng hồ.

“Lần tới tôi đến đây, hoặc là đám các cậu trả lại đồ cho tôi, hoặc là tôi lấy mạng của các cậu.”

Cao Phong nói xong, quay người rời khỏi khách sạn.

“Thiếu bao nhiêu thứ thì ông đây chặt từng đấy ngón tay của mày!”

Một trong số các binh sĩ Phong Hạo cũng hừ một cái, uy hiếp.

“Dạ dạ, vâng ạ.”

Đám người trong khách sạn cũng chẳng dám nói gì nữa, cả đám gật đầu lia lịa như gà mổ thóc vậy.

Bây giờ nhiệm vụ cấp bách của Cao Phong là đến tập đoàn Vitino tìm xem có manh mối gì liên quan đến Kim Tuyết Mai không. Vậy nên anh cũng không thể tốn quá nhiều thời gian ở đây được.

Năm chiếc xe lại nổ máy, đi thẳng về nơi đã được định sẵn.

Mười giờ tối.

Tòa nhà cao ốc của tập đoàn Vitino.

Tính ra thì trong giới kinh doanh của nước Mỹ thì tập đoàn Vitino này cũng chẳng là gì cả. Nhưng khi đến khu vực này rồi thì đây cũng là một doanh nghiệp có máu mặt.

Vì tốc độ phát triển của tập đoàn Vitino này quá nhanh.

Mà điều quan trọng nhất là những đối thủ cạnh tranh của họ thường không có kết cục tốt đẹp gì cả.

Hoặc là bị đuổi thẳng cổ ra khỏi khu vực này, hoặc là bị tập đoàn Vitino chiếm mất.

Có rất nhiều tổng giám đốc các công ty đối thủ của tập đoàn Vitino đã mất tích một cách bí ẩn, cứ thế mà bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Có người nghi ngờ chuyện này là do tập đoàn Vitino làm ra.

Nhưng họ lại không có bất kỳ chứng cứ chính xác nào. Mà kể cả có chứng cứ thì cũng chẳng ai dám khuấy vũng nước đục ấy lên cả.

Bình luận

Truyện đang đọc