Chương 3452
Cao Phong thật sự không thể nào hiểu được.
Anh đứng yên ở đó một lúc lâu, sau đó từ từ quay người đi về phía trung tâm hòn đảo.
Bà cụ Cao còn nói, có một vài việc Cao Phong cần phải đến tìm Lâm Vạn Quân nói chuyện.
Hẳn là năm đó ông cụ Cao không kể hết toàn bộ mọi chuyện cho một người.
Mà chia từng phần nhỏ, phân ra nói cho Lâm Vạn Quân và bà cụ Cao.
Đây đều là suy đoán của Cao Phong.
Có điều, nhìn tác phong làm việc cẩn thận của ông cụ Cao đúng là ông sẽ không để toàn bộ trứng gà vào trong một rổ.
Cho nên bây giờ Cao Phong muốn đi tìm Lâm Vạn Quân để nói rõ mọi chuyện.
Kim Tuyết Mai có Cao Tử Hàn bầu bạn, còn có các chiến sĩ nhà họ Cao bảo vệ, mà trung tâm hòn đảo lại là nơi an toàn nhất, nên anh hoàn toàn không cần lo lắng.
…
Cùng lúc đó ở Thủ Đô, ông Trần đang nghênh đón vài vị khách không mời mà đến.
Trong phòng, ông Trần ngồi ở sau bàn làm việc, lẳng lặng uống trà.
Trợ lý Lâm Thừa Khải đứng thẳng bên cạnh, đôi mắt hơi nheo lại, vẻ mặt có hơi khó coi.
Trong phòng, ngoại trừ hai người họ thì có thêm một vài người đàn ông trung niên đang ngồi.
Mấy người đàn ông trung niên này đều mặc quân phục, thoạt nhìn rất là uy phong.
Mà trên cầu vai người đàn ông trung niên ngồi phía trước là hai ngôi sao, đã thuộc hàng thiếu tướng.
Lâm Thừa Khải liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên ngồi trước mặt, trong mắt anh ta hiện lên vẻ không vui.
Người này tên là Vu Chính Bình, trong tay có quyền uy to lớn, thân phận khủng bố, nhưng khi so với ông Trần thì đương nhiên chẳng là gì cả.
Có điều chị ruột của Vu Chính Bình là người nắm toàn quyền quản lý tài chính.
Vũ khí binh lính cùng với các hạng mục tài chính tất cả đều do một tay bà ta nắm giữ.
Cho nên tên Vu Chính Bình này càng ỷ thế làm càn, càng ngày càng trở nên kiêu ngạo.
“Ái chà, chuyện hiếm thấy đây! Không có chuyện gì thì rồng không đến nhà tôm, có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Vẻ mặt ông Trần bình tĩnh lạnh nhạt, tự mình uống trà, không hề có ý muốn mời trà bọn họ.
“Ông Trần! Vậy thì Chính Bình sẽ không giấu giếm nữa.”
Vu Chính Bình hơi ngừng lại, sau đó từ từ đứng lên.
“Cứ nói đừng ngại.”
Ông Trần hơi xua tay ra hiệu cho Vu Chính Bình.
“Theo tôi được biết ông đã thả đứa cháu nhà họ Cao tên là Cao Kình Thiên ra?”
“Có người nói với tôi rằng bây giờ anh ta đã về đến thành phố Đà Nẵng?”
Vu Chính Bình sắp xếp lại từ ngữ, sau đó nhẹ nhàng hỏi.
Sau khi hỏi xong, Vu Chính Bình đứng yên tại chỗ, chờ đáp án của ông Trần.
Nhưng mà dáng vẻ ông Trần giống như là không nghe thấy, vẫn từ tốn uống trà như trước.
Vu Chính Bình khẽ nhíu mày, sau đó ho nhẹ một tiếng.
“Ông Trần!” Một lát sau Vu Chính Bình đã không thể kiềm chế được mà gằn giọng lên.
Lúc này ông Trần mới từ từ đặt chén trà xuống, nhưng không ngẩng đầu lên nói: “Từ khi nào tôi làm việc cần phải có sự cho phép của Vu Chính Bình cậu vậy?”
Chỉ một câu nói này khiến cho cơ thể Vu Chính Bình chấn động, ngay sau đó ông ta đứng nghiêm theo bản năng.
“Hừ!”
Lâm Thừa Khải hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Vu Chính Bình.
“Không có việc gì, trở về đi, tôi tự có tính toán riêng của mình.”
Ông Trần hơi xua tay, rồi ra lệnh đuổi khách.
Đừng nói là Vu Chính Bình chỉ là một thiếu tá, cho dù trung tướng Diệp Thiên Long có đứng trước mặt ông ta cũng phải thành thật.
Hôm nay Vu Chính Bình dám dẫn thêm vài vị tướng đến là cho rằng có thể uy hiếp một thống đốc như ông ta sao?
Đây quả đúng là trò cười của thiên hạ mà.