RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1408

“Ngoài ra, dựa theo quy tắc của năm ngoái, ngày mai sẽ cử hành một vòng thi đấu phục sinh”

“Tên trận đấu đã nói lên ý nghĩa, những tuyển thủ nào đã thất bại và bị đào thải ở những vòng trước, có thể lựa chọn tiến vào vòng thi đấu phục sinh hay không, sau đó sẽ tiến hành thi đấu đề tìm ra các thứ hạng chính xác hơn.”

“Mà mười ba võ giả đã thăng cấp hôm nay thì sẽ tiếp tục tiến hành các vòng thi đấu thăng cấp cho đến khi lựa chọn ra được ba người mạnh nhất.”

“Cuối cùng, ba người mạnh nhất sẽ tham gia trận chung kết, được tổ chức vào ngày mai, sau đó sẽ gặp mặt bá chủ lần trước.”

Lời nói của Miêu Chính Vũ làm bâu không khí toàn trường cũng trở nên sôi trào thêm một lần nữa.

Từ xưa đến nay, không làm nhà văn số một, không làm võ giả số hai.

Thân là một người luyện võ, mỗi một người đều muốn bước lên vị trí cao nhất.

Trên đời này có rất nhiều người luyện võ, nhưng vị trí cao quý nhất chỉ có một.

“Nếu không có câu hỏi gì thì tất cả mọi người giải tán đi!”

Miêu Chính Vũ nói xong, sau đó lập tức giơ giơ tay về phía dưới đài.

Lúc này, mọi người mới chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài hội trường.

Thỉnh thoảng ánh mắt Cao Phong liếc thoáng qua người thanh niên áo đen kia.

Chỉ thấy người kia thanh niên áo đen trực tiếp đứng dậy, không hê trao đối với bất kỳ người nào, đi ra phía ngoài.

Giống như cậu ta tới nơi này chính là vì tham gia thi đấu, bất kỳ chuyện gì khác cũng không liên quan gì với cậu ta.

“Thú vị đấy!”

Cao Phong nhìn thật kỹ bóng lưng của thanh niên đó.

“Cao Phong! Cậu làm rất tốt!”

Ngay vào lúc này, Nam Phương Minh Nghị kêu gào một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Cao Phong.

Chỉ thấy Nam Phương Minh Nghị nhảy từ đài cao năm mét xuống rồi nhanh chóng đi về phía bên này, còn chưa đi đến trước mặt Cao Phong cũng đã hô to lên.

“Xin chào ông Minh Nghị!”

Cao Phong chắp tay, lên tiếng chào hỏi.

Một đám thành viên Dòng tộc nhà họ Nam Phương cũng rối rít chào hỏi Nam Phương Minh Nghị.

Nhưng từ đầu đến cuối, Nam Phương Minh Nghị không có thời gian để ý tới bọn họ.

Ông ta đưa tay võ vỗ bả vai Cao Phong, trong mắt tràn đầy vẻ thưởng thức.

“Cậu cực khổ rồi!”

Nam Phương Minh Nghị nghiêm túc nói.

“Đây là chuyện mà tôi phải làm!”

Cao Phong nhàn nhạt gật đầu.

Trong lòng Nam Phương Minh Nghị càng thưởng thức Cao Phong hơn, thăng không kiêu ngạo, bại không sụp đổ, không bộp chộp không nóng nảy, bây giờ cũng không nhiều người trẻ tuổi như vậy.

“Sau khi trở về, chắc chắn ông già này phải uống mấy ly với cậu mới được!”

Nam Phương Minh Nghị thực sự khó nén hưng phấn trong lòng, lúc này hạ thấp giọng, nói nhỏ bên tai Cao Phong.

“Ông nội! Ông không được phép uống rượu! Ông đã quên rồi sao?”

Nam Phương Minh Nguyệt trợn mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc