Chương 4476
Sau đó Cao Phong lại dặn dò những người khác ít chuyện rồi mới dần dần ngừng lại.
Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những sắp xếp này của Cao Phong đã đủ để đảm bảo cho bên Tây Vực được bình yên vô sự.
“Các khu Tây Vực, Nam Cương, Cảnh Đông và Tam Giác Vàng nhớ phải liên kết với nhau.”
“Nhớ cho kỹ, đừng trông mong vào bất cứ kẻ nào, dù là Việt Nam cũng đừng trông cậy.”
“Bất cứ ở đâu nơi nào, chỉ có mình ngày càng mạnh mẽ mới có thể gầy dựng được càng nhiều lực lượng.”
“Chúng ta cũng chỉ có thể trông cậy vào bản thân mình.”
“Cho nên tôi mới dặn bốn nơi này phải liên kết với nhau, mỗi nơi đều phải có tổ cơ động.”
Cao Phong uống một hớp trà, cuối cùng nói một câu tổng kết.
“À anh Phong này, tổ cơ động là sao?”
Hai người Trát La liếc nhau, khó hiểu mà hỏi.
“Tuấn Hạo giải thích cho bọn họ hiểu đi.”
Cao Phong chậm rãi đặt chén trà xuống, nói với Long Tuấn Hạo.
“Được!”
Long Tuấn Hạo khẽ gật đầu, nói: “Nói trắng ra, tổ cơ động chính là đội ngũ có tốc độ hành động cực cao.”
“Dù đó là chi viện hay là đối phó với những chuyện khẩn cấp đều có thể cho ra những phản ứng cực nhanh, đồng thời đạt được mục đích nhanh nhất.”
“Ví dụ như chỗ chúng ta có hai mươi ngàn người thuộc tổ cơ động, một khi Nam Cương cần, bọn họ có thể xung phong đi đầu tiên, là tổ tới chi viện sớm nhất.”
Sau khi Long Tuấn Hạo giải thích xong, hai người Trát La xem như đã hiểu rõ, lúc này mới gật đầu tán thành.
Tổ cơ động mà Cao Phong nhắc tới đúng là cần phải có một tổ.
Vòng làm ăn của tập đoàn Phong Hạo đúng là quá lớn.
Tất cả bốn nơi đều có, bao gồm cả những nơi cách xa nhau như Tây Vực và Nam Cương.
Lỡ may xảy ra chuyện gì cũng khó mà nhanh chóng tới chi viện được.
Điều này càng làm nổi bật tầm quan trọng của tổ cơ động.
Tổ cơ động không cần làm việc gì cả, việc làm mỗi ngày chỉ là huấn luyện.
Tùy thời tùy chỗ đối phó với các tình huống khẩn cấp, ngày nào cũng bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Tất nhiên Long Tuấn Hạo rất thành thạo trong những chuyện như thế này.
“Còn nữa, phải đảm bảo dọn dẹp cho con đường chi viện trở nên thông suốt để tránh lãng phí thời gian trên đường.”
“Cho nên cũng phải tu sửa lại đường nữa.”
Cao Phong nâng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, dặn dò thêm một câu.
Mặc dù anh biết lúc này nhóm Long Tuấn Hạo đã có thể tự mình gánh vác toàn bộ trọng trách.
Nhưng anh vẫn không tự chủ được mà nói nhiều thêm vài câu.
“Anh Phong yên tâm đi, nhất định bọn tôi sẽ xử lý mọi chuyện thật hoàn hảo.”
Long Tuấn Hạo phất tay, nói với vẻ rất nghiêm túc.
“Vậy thì được, vậy tôi cũng không cần nói nhiều nữa.”
“Các cậu còn chuyện gì nữa không?”
Cao Phong suy nghĩ một lát, sau đó nhìn về phía đám người hỏi.
“Anh Phong, chúng tôi không còn chuyện gì khác, chỉ muốn nhắc nhở anh nhớ chú ý an toàn.”
“Dù là ở đâu thì cũng phải đặt mạng sống lên trên hết, còn mạng sống mới có thể làm được nhiều chuyện.”
Hoa Hồng nhìn chằm chằm vào Cao Phong, chậm rãi nói ra một câu.
“Ừ, tôi biết rồi, các cô cậu cứ yên tâm đi.”
Cao Phong khẽ gật đầu, tỏ ý đã nhớ rõ trong lòng.
Sau khi câu nói này kết thúc, trong phòng lại trở nên yên lặng.
Sự yên lặng này mang theo ý kiềm chế, khiến con người ta không khỏi cảm thấy khó chịu.
Ai cũng nói trên thế giới này không có bữa tiệc nào mà không tàn, nhưng chỉ có những người thật sự sắp xa nhau mới thấu hiểu được loại cảm giác này.
“Các người đi làm việc cả đi.”