RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4174

Mà Lý Khải Kiệt đã thu mua lại tất cả những cổ phần khác, còn cộng thêm cả 30% của Rickel.

Vậy thì có 55% cổ phần trong tay rồi.

Còn sở hữu nhiều hơn Morgan tận 10%.

Cũng là nói, chủ tịch của tập đoàn Vitino lúc này không phải của Morgan ông ta nữa, mà là Lý Khải Kiệt rồi!

“Ôi Morgan, không được làm hỏng cái ghế của tôi đâu nhé, vị trí đó bây giờ, là của tôi rồi đó.”

Lý Khải Kiệt chậm rãi vươn tay ra, chỉ chỉ vào ghế xoay dưới thân Morgan.

Sắc mặt Morgan trắng bệch, đến tận bây giờ, ông ta mới biết đối diện với một nhân vật lớn như vậy của tập đoàn Hà Đô là khó khăn tới mức nào!

Lý Khải Kiệt chỉ hơi động ngón tay, là có thể độc bá nhất phương ở tập đoàn Vitino rồi, làm ông ta không có chút sức đánh trả!

Đây, chính là sự chênh lệch!

Hơn nữa, Lý Khải Kiệt còn dùng thủ đoạn cạnh tranh thương nghiệp chính đáng.

Nếu anh ta muốn chơi thủ đoạn khác, chỉ sợ có thể làm cho Morgan kêu khổ đến thấu trời.

“Tôi lấy thân phận đại cổ đông lớn nhất của tập đoàn Vitino tuyên bố, thời gian Morgan tại vị đã đưa ra không ít những chỉ thị sai sót, vì vậy sẽ thu lại toàn bộ cổ phần của ông ta.”

“Lập tức cách chức và khai trừ ra khỏi tập đoàn công ty.”

“Ngoài ra, toàn bộ tài sản cá nhân của ông đều được lấy đi bồi thường cho công ty.”

Lý Khải Kiệt sờ cằm, trên mặt là nụ cười ung dung tự tại.

“Mày dám! Lý Khải Kiệt, mày tưởng chuyện này sẽ đơn giản như thế sao?”

“Mày tưởng bãi nhiệm chủ tịch của một công ty là chuyện đơn giản như vậy sao?”

“Mày làm như thế là phạm pháp! Là không tuân thủ pháp luật!”

Morgan đột nhiên trợn to mắt, sau đó đứng dậy gào lên với Lý Khải Kiệt.

“Ai nói chú Jason phạm pháp rồi? Tôi cảm thấy không tồi đấy!”

“Nếu ông không phục thì kiện lên trên đi.”

“Nếu ông kiện được chú Jason của tôi, vậy thì tôi coi như ông lợi hại!”

Lúc này Rickel không ngần ngại biểu đạt tấm lòng trung thành, lập tức cười lạnh với Morgan nói.

“Phì phò!”

Morgan nghe đến đây, cả người giống như bị sét đánh, thân hình lập tức cứng đờ, thở phì phò một tiếng rồi co quắp lại ngồi trên ghế.

Cây súng trong tay lại rơi xuống đất, vang lên một tiếng.

“Ha ha.”

Lý Khải Kiệt khẽ cười, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ.

Tại nơi này trên đất Hoa Kỳ, anh ta có một vạn cách đánh bại tập đoàn Vitino.

“Cậu Phong, cảm thấy hả dạ chưa?”

Lý Khải Kiệt bước lên trước một bước, cười cười nhìn Cao Phong nói.

“Cảm ơn, tôi phải nhanh chóng quay về.”

Cao Phong gật gật đầu, than nhẹ một tiếng nói.

Anh tới đây không phải là để trút giận, mà là tìm Kim Tuyết Mai.

Bao gồm cả việc đánh Morgan một trận cũng là vì ông ta đã xỉ nhục Kim Tuyết Mai.

Nếu bây giờ Morgan đã thật sự không biết tin tức của Kim Tuyết Mai, vậy Cao Phong còn phải quay về để tiếp tục điều tra.

“Được!”

Lý Khải Kiệt lập tức gật gật đầu.

“Phì phò!”

Ngay lúc này, Morgan phì phò một tiếng quỳ lên đất, vươn tay kéo lấy ống quần của Cao Phong.

“Cậu Phong, tôi sai rồi! Tha cho tôi đi! Cậu bảo cậu Jason tha cho tôi một mạng đi!”

“Ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi, tôi còn phải nuôi người nhà, tôi sai rồi!”

Morgan quỳ trên mặt đất khóc nức nở, vươn tay điên cuồng tát lên má mình.

“Thực ngại quá, ông là người tôi không đắc tội nổi, cho nên chuyện của ông tôi cũng không dám quản đâu.”

Cao Phong hời hợt nói, sau đó muốn dứt tay Morgan ra.

“Không không không, cậu Phong, là tôi sai rồi, là tôi mắt mù rồi, tất cả đều là lỗi lầm của tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc