RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1446

“Mọi người à? Mọi người ngồi đi, đừng khách khí.”

Cao Phong hơi bất lực vẫy vẫy tay.

Tuy nhiên, người nhà Nam Phương không hề di chuyển, họ vẫn hưng phấn nhìn Cao Phong.

Một giây sau đó, Nam Phương Minh Nghị đột nhiên cúi đầu vuông góc chín mươi độ trước Cao Phong, kính cẩn lên tiếng: “Cậu Vũ, cậu vất vả rồi!”

Ngay sau đó, mọi người trong gia đình phía sau Nam Phương Minh Nghị, bao gồm cả Nam Phương An Khang, cha của Nam Phương Minh Nguyệt, đều cúi đầu chín mươi độ thật sâu trước mặt Cao Phong.

“Cậu Vũ, cậu vất vả rồi!”

Hàng chục người đồng thanh.

Âm thanh ấy phát ra đều vô cùng chân thành và xuất phát từ trái tim.

Nam Phương Minh Nguyệt há to miệng, cô ta vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh này.

Dòng họ Nam Phương này ai ai cũng đều rất kiêu ngạo.

Đặc biệt là những vị họ hàng sống ở ở khu vực phía Nam của thủ đô này, họ lại càng tự hào về thân phận cao quý, và hình như chẳng bao giờ dễ dàng cúi đầu trước người khác.

Ngay cả trước khi đến tham gia cuộc thi võ thuật, ai nấy đầu vẫn tỏ ra khinh thường khi [lần đầu nhìn thấy Cao Phong.

Tuy nhiên, chỉ sau hai ngày ngắn ngủi này, Cao Phong đã hoàn toàn chinh phục được cả gia đình Nam Phương! “Cảm ơn, cảm ơn cậu Vũ vì đã cống hiến cho gia đình Nam Phương!”

Nam Phương Minh Nghị nói, mắt ông ta còn ươn ướt.

Cao Phong tiến lên, vươn tay đỡ Nam Phương Minh Nghị, nhẹ nhàng nói: “Trưởng bối không cần khách sáo, đây đều là chuyện nhỏ cả thôi.”

“Không! Cậu Vũ à, những chuyện này đối với gia đình nhà Nam Phương chúng tôi thực sự không phải là chuyện nhỏ.”

“Cậu có lẽ không hiểu được cảm giác đó đâu.

Khi gia đình Nam Phương của chúng tôi liên tục rớt khỏi bảng xếp hạng hàng đầu, chúng tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu sự chế giễu và ánh mắt lạnh lùng trong những năm qua.

Ngay cả gia đình họ Chúc cũng khiến chúng tôi xấu hổ đến bề mặt.”

“Giờ đây nhờ cậu Vũ mà chuyện như vậy không còn nữa, người ngoài sẽ không dám chế nhạo gia đình Nam Phương nữa.”

Nam Phương Minh Nghị thành thật nghiêm túc nói.

Mọi người phía sau gia đình Nam Phương cũng không ngừng gật đầu, tất cả đều đồng ý với lời nói của Nam Phương Minh Nghị.

Cao Phong trong lòng khẽ thở dài, cảm giác đấy như thể nào anh lại còn không hiểu sao? Anh vốn dĩ là con cháu đích tôn của gia tộc đứng đầu Việt Nam, có tên là Cao Mẫn Thành, sinh ra trong điều kiện vương giả, cứ ngỡ đời đời được hưởng vinh hoa phú quý, thân phận vô cùng cao quý.

Ai ngờ sau đó, anh bị đuổi khỏi nhà họ Cao và trở thành con rể chịu sự chế giễu lạnh lùng của người đời.

Thế nhưng không khuất phục trước số phận ấy, anh cố gắng xưng hùng xưng bá ở thủ đô Hà Nội, leo lên đỉnh cao danh vọng, rồi lại mất đi phong độ, bị rớt hạng và phải bắt đầu làm việc chăm chỉ ở thị trấn bi*n đ*ng này từ con số không.

Trên đường con đường gập ghềnh ấy, Cao Phong đương nhiên đã trải qua biết bao nhiêu những thăng trầm của cuộc sống.

“Mọi người đứng dậy cả đi, ngày mai tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức trong trận chung kết.”

Cao Phong vây vẫy tay rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.

Mọi người trong gia đình Nam Phương vừa đứng thẳng người dậy, nhưng ngoài Nam Phương Minh Nghị không ai trong số họ dám ngồi.

“Cậu Vũ, đây là dâu thuốc Bắc và dầu bôi đặc biệt của gia đình Nam Phương chúng tôi.

Thứ thuốc này có tác dụng rất tốt, tôi nghĩ tối nay anh sẽ cần dùng đến.”

Nam Phương Minh Nghị không chỉ nói suông, lập tức lấy ra hai chiếc bình nhỏ.

Cao Phong không khách sáo, anh giơ tay ra nhận rồi đút vào túi.

“Ông Nam Phương Minh Nghị, ông biết Mộ Dung Hạo sao?”

Cao Phong cởi mở hỏi.

Nam Phương Minh Nghị chậm rãi lắc đầu, và nói: “Cuộc thi võ lâm này đã được tố chức nhiều lần, mỗi năm lại có rất nhiều người đã tham gia.”

“Hồi đó, có một người tên là Mộ Dung Hạo đã tham gia, nhưng đó là câu chuyện của hơn mười năm trước, khi Minh Nguyệt vẫn còn học tiểu học.”

Nam Phương Minh Nghị giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc