Chương 4330
“Phập! Phập!”
Đao thép quét mạnh, máu tươi vẩy ra!
Chỉ nháy mắt, đã có năm mươi ngàn tên cường đạo Tây Vực bị chém chết.
Toàn trường phải sợ hãi.
Những tên cường đạo Tây Vực kia thậm chí đã quên việc cầm vũ khí nóng trong tay lên phản kháng.
Mà chờ khi bọn chúng kịp phản ứng đã không còn cơ hội nữa.
Lúc này đám người Negan mới phát hiện, không biết từ lúc nào, vậy mà vô số thành viên của đội Huyết Đao đã tạo thành trận hình phân tán như vậy.
Tất cả hai trăm ngàn người đều phân tản ra, không hội tụ lại với nhau, cho nên chỉ nháy mắt bọn họ đã có thể tạo ra phạm vi thương tổn to lớn.
Hai trăm ngàn người đồng loạt vung chiến đao sẽ tạo ra lực tàn phá lớn tới nhường nào?
Cho dù cường đạo Tây Vực có một triệu người, chẳng qua cũng chỉ cần mỗi thành viên đội Huyết Đao chém ra năm đao mà thôi.
“Điên rồi! Có phải bọn mày điên rồi không!”
Negan tức giận tới giơ chân.
Mà ngay sau đó, gần trăm tên thành viên đội Huyết Đao trực tiếp bao vây Negan.
“Răng rắc!”
Negan bỗng lên cò, muốn nổ súng đánh trả.
“Negan! Mày có súng chúng tao cũng có, mày cần phải biết!”
Người trung niên này rống to một tiếng, chỉ nháy mắt đã bỏ đi suy nghĩ vận dụng vũ khí nóng của rất nhiều người.
Người trung niên nói không sai. Negan có súng, nhưng hai trăm ngàn người kia cũng có súng.
Hơn nữa lúc này, đám cường đạo Tây Vực bọn chúng đang bị đánh tới trở tay không kịp, nơi đây hỗn loạn tưng bừng.
Nếu tùy tiện nổ súng, sợ rằng khả năng rất lớn sẽ ngộ thương tới người một nhà!
“Phập! Phập!”
Đao đao chạm thịt, máu tươi không ngừng bắn ra.
Có người muốn cầm súng phản kháng, nhưng còn không chờ bọn chúng bóp cò đã bị một đao chém đứt bàn tay.
“Lạch cạch!”
Bàn tay rơi xuống đất, máu tươi phóng ra, người nọ kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Đội Huyết Đao!
Quả nhiên danh bất hư truyền.
Thái độ độc ác hung tuyệt của bọn họ khiến các binh sĩ Phong Hạo nhìn mà kinh hãi.
“Đây là huyết chiến ở thời đại vũ khí lạnh sao?”
“Đuỵt mịa! Thoạt nhìn còn máu tanh hơn cả chúng ta dùng vũ khí nóng, mịa nó thật kích thích!”
Long Tuấn Hạo trừng to mắt, hưng phấn không gì sánh được mà xoa xoa lòng bàn tay.
Nếu không phải Liễu Tông Trạch đang kéo anh ta lại, rất có thể anh ta đã xông tới.
Vô số chiến sĩ đội Huyết Đao đều đang cầm đao chém mạnh.
Máu tươi vẩy lên trên mặt bọn họ nhưng bọn họ vẫn không thèm để ý chút nào, chỉ lấy tay lau chùi lung tung rồi lại tiếp tục vung đao chiến.
“Đuỵt con mịa mày! Đuỵt con mịa mày!”
“Phập! Phập!”
“Tuy rằng chúng tao ở Tây Vực, nhưng chúng tao không giống bọn mày, chúng tao không phải cường đạo Tây Vực.”
“Đám ông đây không đi quấy rối biên giới Việt Nam, vì thế bọn mày mới âm thầm ngáng chân chúng tao có phải không?”
“Thật cho rằng chúng tao không biết gì sao? Tất cả đều bị chúng tao nhớ kỹ đây! Đuỵt con mịa mày!”
“Phập! Phập!”
Tất cả thành viên đội Huyết Đao đều vung mạnh đao thép trong tay, không ngừng chém mạnh xuống hệt như đang chặt xương lớn.
Càng có một số thủ lĩnh trại đóng quân trắng trợn bị mười mấy người chém thành thịt nát.
Dưới thời đại vũ khí nóng như hiện nay, thật sự rất khó có thể nhìn thấy trận hỗn chiến lớn bằng vũ khí lạnh của mấy trăm ngàn người như lúc này.