Chương 1507
“Đúng vậy cô chủ, ngài nhất định đừng làm chuyện gì ngu ngốc nha!”
Tài xế ở phía trước, cũng trâm giọng đáp trả một câu.
“Cút! Ai là cô chủ của anh? Cao Bằng là chó, các người chính là chó săn!”
“Đời này chị của tôi, cũng sẽ không trở thành cô chủ nhà họ Cao các người!”
Kim Vũ Kiên bỗng nhiên quay đầu, chửi âm lên với tài xế.
Nhưng mà, tài xế lại là cực kỳ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Cao Bằng đương nhiên không có tư cách này, nhưng cậu Phong, luôn có cái tư cách này.”
“Anh nói cái gì?”
Kim Vũ Kiên nghe vậy sửng sốt.
Kim Tuyết Mai cũng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía thanh niên tài xế này.
“Cậu Phong cố gắng lâu như vậy, đều là vì muốn cho cô một tương lai tốt nhất.”
Thanh niên tài xế một đường không nói gì, lúc này rốt cuộc lại không nhịn được.
“Rốt cuộc anh đang nói cái gì?”
Ánh mắt Kim Tuyết Mai lóe lên, giả vờ không hiểu mà hỏi.
“Cô chủ, chờ tới con phố tiếp theo, tôi sẽ khởi động xe lao đi, hai người nhất định phải ngôi chắc.”
“Bây giờ, hai người có thể thắt chặt dây an toàn.”
Thanh niên chưa từng giải thích nhiều, chỉ là nhàn nhạt nói.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì càng thêm ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu rõ tình huống là như thế nào.
Mà Kim Vũ Kiên đầu tiên cũng ngây ngốc vài giây, sau đó vội vàng thắt chặt lại dây an toàn cho Kim Tuyết Mai, rồi cũng thắt lại dây cho mình.
Lúc này, đoàn xe chậm rãi tiến lên, đã tới con phố tiếp theo.
Hai bên đường này, vẫn có vô số người dân Thủ đô Hà Nội đang đứng, cùng nhau chứng kiến đám cưới có uy danh và khí thế lớn mạnh.
“Rốt cuộc anh đang nói cái gì? Rốt cuộc là anh biết cái gì?”
Kim Tuyết Mai cản răng hỏi.
“Cô chủ, không phải ngài vẫn luôn mong nhớ cậu Phong sao?”
“Ngài xem, người mà ngài vẫn luôn ngày đêm mong nhớ kia, tới rôi.”
Thanh niên tài xế khẽ cười, duỗi tay chỉ về phía trước.
Kim Tuyết Mai nghe vậy tỉnh thân bèn chấn động, vội vàng dò đầu ra nhìn về phía trước.
Mà lúc này, chiếc xe đi đầu kia của Cao Bằng, thế nhưng lại dừng lại.
Lý do đơn giản là vì, phía trước đầu xe của bọn họ có một bóng người ăn mặc mỏng manh đang đứng.
Bộ quần áo trông rất rách rưới, thậm chí phía trên còn dính một ít máu, như thể vừa bị người ta đánh cho một trận vậy.
Gương mặt kia thật ra lại không có vết thương gì, thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Đúng lúc này, một vài bông tuyết rớt xuống, mà bóng dáng kia thì lại lẻ loi đứng ở chính giữa con đường, chặn ở phía trước đoàn xe như vậy.
“Anh ta? Anh ta là ai?”
Kim Vũ Kiên có chút nghi hoặc hỏi.
Thanh niên tài xế cũng không giải thích, mà Kim Tuyết Mai thì trong giây lát mắt đã rưng rưng.
Có dáng vẻ của một số người, đã chôn sâu trong tâm trí.
Cho dù không nhìn mặt anh, chỉ cần nhìn dáng người anh, thậm chí là nhìn bóng lưng của anh, đều có thế liếc mắt một cái liên nhận ra được! Lúc này, Kim Tuyết Mai muốn lao ra khỏi xe và chạy về phía bóng người đó.
Nhưng cô hiểu rõ, không thể phá vỡ sự sắp xếp của Cao Phong.
“Tôi f*ck, tên ngốc ở đâu ra vậy?”
Cao Bằng mảng to một câu.
“Phỏng chừng là tới chặn đường để đòi thuốc lá hay là cái gì đó.”
Tài xế giải thích một câu.
Cao Băng không kiên nhân liếc mắt nhìn phía trước một cái, nói: “Nhanh chóng đuổi đi, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của ông đây”
Tài xế gật gật đầu, lập tức câm một bao thuốc lá cao cấp, đi đến trước mặt người này rồi ném xuống đất.
“Cầm điếu thuốc rồi cút nhanh lên, làm chậm trễ chuyện của cậu chủ Bằng thì mày sẽ chết đấy.”
Tài xế mắng một câu rôi định xoay người quay về.