RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3631

“Điều kiện hạn hẹp, đây đã là toàn bộ số rượu đế chỗ chúng tôi rồi. Chúng tôi cũng đã giúp các anh em mở sẵn cả rồi đấy.”

Cao Phong cười cười bước lên phía trước đem rượu đế để xuống trước mặt đám cường đạo Nam Cương.

“Đệch! Để ông đây nếm trước đi!”

Anh Vân ôm vò rượu lên uống một ngụm, ngay sau đó liền phun hết ra.

“Phụt!”

Ngụm rượu này phun hết lên mặt Cao Phong.

“Mẹ nó! Anh Phong!”

Vô số chiến sĩ Vũ Nặc xung quanh đó trợn trừng mắt định xông lên trên.

Cao Phong đứng yên một chỗ đưa tay lên lau mặt rồi mới phất nhẹ tay ngăn các chiến sĩ Vũ Nặc kia.

“Con mẹ nó rượu gì đây, không phải nước tiểu đấy chứ?”

“Thật con mẹ nó rác rưởi.” Vẻ mặt anh Vân tràn đầy khinh thường.

Gã phun cả ngụm rượu lên mặt Cao Phong nhưng lại chẳng chút áy náy.

“Mời mọi người dùng.”

Cao Phong giơ tay lau mặt, sau khi nói xong cũng chậm rãi lùi về đứng ở chỗ xa xa.

“Được rồi các anh em, chúng ta cứ uống tạm đi vậy. Ai bảo mấy tên ở đây đều là lũ bỏ đi, có ủ rượu cũng ử không xong chứ.”

Vẻ mặt anh Vân tràn đầy chán ghét những vẫn ôm vò rượu lên uống.

Hàng chục nghìn tên cường đạo Nam Cương cũng chia nhau rượu uống, vừa tỏ vẻ ghét bỏ lại vừa nốc không ngừng.

“Anh Phong, em không nhịn được nữa rồi!”

Một sĩ quan phụ ta bị đánh nghiến răng nói.

Nghĩ đến chút nữa còn phải lên chiến trường với đám người này, nói không chừng trên đường đi bọn chúng lại càng vênh váo hết mất.

“Không nhịn được cũng phải nhịn.”

Cao Phong nhìn về phía trước, giọng điệu bình tĩnh nói.

“Anh Phong, làm sao đây? Đánh sao?”

Sĩ quan phụ tá nghe vậy ngây người rồi lại vội vàng hỏi tiếp.

“Đợi.”

Cao Phong khẽ lắc đầu, sau đó lại nhìn đồng hồ đeo trên tay.

“Rõ!”

Mấy sĩ quan phụ tá nhìn nhau, sau đó như được uống một viên thuốc trấn an.

Có lời này của Cao Phong là bọn họ còn có thể nhịn thêm một hồi nữa.

Mười mấy phút sau, hàng chục nghìn tên cường đạo Nam Cương đã uống sạch chỗ rượu được mang lên.

Có mấy tên không uống được rượu thậm chí đã lè nhè không rõ.

“Tôi không tham gia trận chiến tối nay nữa! Các anh đi đi, tôi đây say rồi!”

“Tôi cũng không đi nữa, để đám bỏ đi kia đi chịu chết đi, chúng ta ngủ một giấc rồi về nha.”

“Ha ha, lũ bỏ đi đó chả sợ chết bỏ mẹ, nếu không còn cần nhờ chúng ta đến giúp đỡ sao?”

Lúc này hàng chục nghìn tên cường đạo Nam Cương lại càng thêm thậm tệ.

Cao Phong nhường nhịn bọn họ lại bị bọn họ coi thành sợ hãi, cho nên càng thêm kiêu căng vênh váo.

“Quân sư, lại đây, anh lại đây, tối nay cậu định đánh thế nào?”

Anh Vân ôm một vò rượu còn lại một nửa, khẽ vẫy tay với Cao Phong.

Cao Phong hơi dừng lại một chút rồi mới sải bước tiến lên phía trước.

“Mẹ nó nữa, tôi hỏi anh đấy, điếc rồi à?”

Tầm mắt của anh Vân xuyên qua cổ của Cao Phong, hỏi:

“Bỏ anh Phong ra!”

Tên sĩ quan phụ tá ấy dừng lại một chút, sau đó lại tiến lên trước lần nữa:

“Lại là anh?”

Anh Vân đột nhiên nổi giận đùng đùng, sau đó hai tay anh ta ôm lấy cái hũ, nhanh như tia chớp, đập mạnh hũ vào đầu sĩ quan phụ tá.

“Bốp! Bốp bốp!”

Bình luận

Truyện đang đọc