RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3577

“Ông Trần, lúc Cao Phong dẫn người chạy trốn sau đó, chạy sai phương hướng, càng ngày càng xa hướng doanh trại cử cậu ta…”

Người chiến sĩ hơi cắn răng, vẫn là nói đúng sự thật.

“Cái gì??”

Ông Trần bỗng nhiên đôi mắt trừng lớn, trên mặt tràn đầy nguy hoặc.

Loại này sai lầm cấp thấp này, thế mà Cao Phong lại phạm phải?

Ở trên chiến trường, nếu như dưới tình huống không địch lại được, chỉ có hai con đường có thể đi.

Hoặc là chiến đấu liều chết một trận, hoặc là lui lại trở về doanh trại của mình.

Nhưng Cao Phong lại chạy sai hướng, chẳng phải là muốn chạy vào trong miệng cọp sao?

“Tên ngu ngốc này! Trong đầu chứa phân có phải không? Hả?”

“Cậu ta có phải hay không lần đầu lên chiến trường, sau đó bị dọa đến choáng váng, cho nên chạy sai phương hướng?”

“Ngu ngốc, thật ngu ngốc mà!”

Vu Chính Bình tức giận đến cả người run rẩy, đem cái bàn đập đến rung động theo.

Việc này giống như lúc chơi game, lúc anh hết máu chạy về nhà, thế mà lại chạy tới điểm phòng ngự của đối phương, đó không phải là thắp đèn lồng chạy vào nhà vệ sinh tìm chết sao?

“Tiếp tục, tiếp tục nói.”

Đôi tay già nua của ông Trần hơi phát run, vốn muốn châm một điếu thuốc, lại rung đến bóp gãy que diêm, cũng chưa thể châm được.

“Sau đó…”

Chiến sĩ thở nhẹ một tiếng, nói: “Sau đó, trên đường Cao Phong chạy trốn, vừa vặn cũng là con đường mà đồng minh của Mật Kiền đang ở, bị bọn họ đánh một phục kích.”

“Tình báo từ căn cứ của chúng ta, đám người Cao Phong bị phục kích, tổn thất mất vài người, sau đó lại lần nữa chạy trốn.”

“Dọc theo đường đi, bọn họ gặp bốn lần phục kích số người bỏ mạng, chỉ sợ số người bỏ mạng lên đến hai chữ số.”

Nghe được lời chiến sĩ nói như vậy, Vu Chính Bình càng thêm tức giận, mấy người trung niên mà ông ta mang đến, cũng cười lạnh không thôi.

Cao Phong này, chính là một tên lỗ mãng!

Mà ông Trần, chậm rãi buông que diêm xuống.

Số người tổn thất, tính ra thì không nhiều.

Nhưng, đây hoàn toàn đều là sai lầm của Cao Phong dẫn tới!

“Tên phế vật này! Nếu cậu ta là lính cấp dưới của tôi, tôi con mẹ nó một phát súng bắn chết cậu ta!”

Vu Chính Bình lại lần nữa tức giận đập bàn mắng, nghiến răng nghiến lợi.

“Sau đó thì sao, mấy người Cao Phong kết quả thế nào rồi?”

Ông Trần cũng đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng hỏi.

“Sau đó tình huống cũng không rõ, nghe nói có ít nhất có bốn doanh địa bao quanh vây bọn họ.”

“Số người, ít nhất là gấp hai lần bọn họ, bọn họ có mọc thêm cánh cũng khó thoát…”

Lời này của chiến sĩ, tương đối mịt mờ.

Nhưng ai ở đây cũng hiểu, dưới tình huống bốn phương tám hướng bị tầng tầng vây quanh, đám người Cao Phong hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ.

“Xong rồi! Xong rồi!”

“Chưa kịp xuất chiến mà người đã chết trước, chó má!”

Vu Chính Bình vẫy tay, châm cho chính mình một điếu thuốc.

Ông Trần hơi hơi híp mắt, chậm rãi thân thể dựa lên ghế dựa.

Cao Phong, có phải sẽ có kết quả như vậy không?

Trận chiến đầu tiên, đã bị quân địch bắt lấy chém đầu sao?

Ông không tin!

Ông không tin người ông ký thác kỳ vọng cao như vậy, sẽ làm việc như vậy.

Nhưng mà nếu nói tình báo chuẩn xác, đám người Cao Phong bị vây quanh chết như vậy, trừ phi bọn họ chết, nếu không chắc chắn sẽ chịu tàn sát đau khổ rồi!

Tim ông Trần đập nhanh hơn, trong lòng khó chịu vô cùng.

“Đi, tìm hiểu tin tức…”

“Nếu không có tin tức Cao Phong, vậy…”

Bình luận

Truyện đang đọc