Chương 3717
Không thiếu binh lính ngồi xổm cạnh nòng đại bác, tùy lúc đều có thể xếp và phóng đạn.
Sau họ là đoàn xe tăng đang từ từ tiến lên, giương nòng đại bác mang sát khí.
Không khí xơ xác tiêu điều, hai bên chiến đấu hết sức căng thẳng.
Long Tuấn Hạo dù lỗ mãng nhưng lúc này cũng hơi do dự.
Một khi khai chiến, bọn họ có chống đỡ được không?
Đáp án, không thể!
Nói thật là hỏa lực đối phương rất mạnh, chỉ cần bắn một phát, sợ rằng khối tập đoàn Phong Hạo đã hao mất hơn vạn người.
Đoàn đội này hiện đại hóa vũ khí, tất cả đều rất hoàn hảo, uy lực mạnh.
Cho dùng khối tập đoàn Phong Hạo trang bị không tệ nhưng so với đồ chuyên dụng trong quân đội thì không bằng.
Hơn nữa, ngoài hơn mười vạn binh sĩ này ra còn có mười hai vạn cường đạo Nam Cương ở cạnh như hổ rình mồi.
Số người nhiều hơn khối tập đoàn Phong Hạo, trang bị mạnh hơn khối tập đoàn Phong Hạo, dưới tình huống như này, nếu khai chiến thì khối tập đoàn Phong Hạo sẽ chịu thiệt.
Tính tình Long Tuấn Hạo tuy lỗ mãng nhưng anh ta không phải tên ngốc.
Liễu Tông Trạch cũng vậy.
Cho nên hai người có thể thấy rõ ràng thế cuộc trước mắt.
Nếu khai chiến, chắc chắn thất bại.
Hơn nữa còn có thể bị tổn thất nghiêm trọng.
Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch nhất thời im lặng.
Mà gã trung niên đối diện kia lại tràn đầy tự tin trên mặt.
Mấy cường đạo Nam Cương này mặt cười chế giễu, trong mặt lộ sự châm chọc.
Đặc biệt là tên Đức Khánh kia quả thật là sắp viết hẳn mấy chữ “khinh thường” lên mặt, lỗ mũi vô cùng ngang ngược, kiêu ngạo mà hướng lên trời.
Giờ phút này, bọn chúng chắc đã chiếm được khối tập đoàn Hạo Phong rồi.
Bọn chúng không tin ở cục diện lúc này, mấy tên Long Tuấn Hạo kia có thể đấu lại bọn chúng.
Tam Giác Vàng đã dốc toàn bộ lực lượng rồi, cũng chỉ có hai mươi vạn người trước mắt này thôi.
Đám Long Tuấn Hạo đã dùng toàn bộ lực lượng rồi!
Mà lúc này toàn bộ lực lượng của họ cũng bị cường đạo Nam Cương và cường quốc bên ngoài đánh.
Tùy ý như là tiện tay đập chết một con muỗi.
“Ha ha, hồi nãy gáy to lắm cơ mà, hiện giờ sao lại ngoan ngoãn thế.”
Đức Khánh cười lạnh, đứng sau đám người bĩu môi nói.
“Con mẹ nó, ông đừng có mà ngang ngược! Thử mở mồm nói thêm câu nữa xem!”
“Ông đây sẽ giết ông trước khi chết!”
Long Tuấn Hạo lập tức xoay người chỉ vào mặt Đức Khánh mắng.
Đức Khánh: “…”
Ông ta không nói gì, sờ sờ mũi, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi thôi.
Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch liếc nhìn nhau rồi từ từ quay đầu nhìn hai mươi vạn binh lính Phong Hạo phía sau.
Ngay lập tức, hai mươi vạn binh lính Phong Hạo đứng thêm thẳng.
Trong mắt vài người xuất hiện chút sợ hãi và hoảng hốt.
Dù sao thì ai cũng sợ chết thôi mà, nên Long Tuấn Hạo không trách bọn họ.
Nhưng cũng rất nhiều người khác lại đầy vẻ vững vàng trên mặt, có sự quyết liệt cùng với lòng tin chiến đấu đến cùng.
Long Tuấn Hạo chắc rằng, dù cho kẻ địch có mạnh đến đâu thì chỉ cần anh ta ra lệnh, những người có nghĩa khí này chắc chắn sẽ chiến đấu mãnh liệt không chút do dự, không sợ chết.
Nhưng anh ta có thể làm thế sao?
Anh ta không thể.
Tình cảm của bọn họ với Cao Phong thật sự có thể xem như là sẵn sàng đồng sinh cộng tử.
Nhưng mà đối với những người lính trung thành và tận tâm này, nếu để bọn họ chết vô ích thì Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đều không đành lòng.
Bọn họ có thể chết nhưng không thể chết một cách vô ích.