RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2765

“Các cậu có phải tên ngốc hay không vậy?” Tên sĩ quan phụ tá kia lập tức bực bội.

“Chúng ta không hành động, chẳng lẽ chờ Long Tuấn Hạo hành động trước sao?”

“Cho dù xảy ra hỗn chiến thì sao, đánh còn có cơ hội sống, nói không chừng ngay cả thành phố Hà Nội cũng có thể bị chúng ta nắm trong tay.”

“Đến lúc đó, anh Trạch chính là vua của thành phố Hà Nội này!”

“Nếu như không đánh, nhỡ đâu Long Tuấn Hạo chủ động ra tay thì toàn bộ chúng ta đều phải chết, các cậu thật không hiểu hay là hiểu nhưng giả vờ không hiểu?”

Rõ ràng sĩ quan phụ tá có chút bực bội, tăng nhanh tốc độ nói.

Mà anh ta không phát hiện ra sắc mặt Liễu Tông Trạch đã hơi hơi có chút âm trầm.

Bàn tay vẫn luôn đùa nghịch chiếc bật lửa cũng chậm rãi ngừng lại, sau đó đặt bàn tay ở phía dưới cái bàn.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Liễu Tông Trạch trầm ngâm mấy giây, cuối cùng thở dài một hơi nói.

“Anh Trạch, anh phải nhìn vào thực tế! Anh cũng nói Cao Phong chính là người giả nhân giả nghĩa, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

“Đến lúc đó, tất cả chúng ta đều sẽ chết ở trong tay Cao Phong. Anh Trạch…”

Sĩ quan phụ tá còn chưa nói xong thì nhìn thấy Liễu Tông Trạch bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt không mang theo một chút cảm tình nào mà nhìn anh ta.

“Nói xong chưa?” Liễu Tông Trạch lặp lại vấn đề này một lần nữa.

“Nói…nói xong rồi.” Sĩ quan phụ tá sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu.

“Nói xong rồi thì lên đường thôi.”

Cánh tay phải của Liễu Tông Trạch lập tức rút súng ra, tay trái kéo chốt, rắc một tiếng súng ngắm đúng chỗ.

“Liễu Tông Trạch, anh muốn làm gì?” Sĩ quan phụ tá sửng sốt, cũng muốn duỗi tay sờ súng.

Liễu Tông Trạch không thay đổi sắc mặt, họng súng lướt ngang qua, không chút do dự bóp lên cò súng.

“Đoàng!”

Một tiếng vang lên, khẩu súng chấn động, viên đạn phá họng súng mà xông ra.

“Phụt!”

Một phát bắn thẳng vào giữa mày!

Cho đến lúc này, bàn tay của tên sĩ quan phụ tá kia vừa mới rút súng ra được một nửa.

“Tạch.”

Cái lỗ đạn trên trán ào ạt chảy máu ra bên ngoài, tên sĩ quan phụ tá này trừng lớn hai mắt, sau đó té ngã xuống phía sau.

Mà mấy tên sĩ quan phụ tá còn lại vừa mới bắt đầu còn có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.

Từ trong Tam Giác Vàng đi ra đã nhìn quen với việc sống chết.

Hơn nữa, nhìn vào những việc mà tên sĩ quan phụ tá vừa rồi đã làm, Liễu Tông Trạch có thể cho anh ta sống đến bây giờ đã được coi là cho anh ta hai cơ hội rồi.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Mẹ kiếp, tên Cao Phong không phải là để cho cậu gọi, cậu nghe không hiểu sao?”

“Mẹ nó, còn xúi giục tôi đi khai chiến, cậu thật sự coi Liễu Tông Trạch tôi là kẻ ngốc phải không?”

Liễu Tông Trạch hừ lạnh một tiếng, một tay cầm súng, mắt liếc nhìn mọi người một cái.

“Sao hả? Còn có ai có ý kiến gì không?”

“Có phải cảm thấy bây giờ Liễu Tông Trạch tôi phải dựa vào các cậu không? Cho dù các cậu làm phản, tôi cũng không có cách nào xử lý đúng không?”

Liễu Tông Trạch chất vấn một câu khiến mọi người sợ tới mức cả kinh, sau đó sắc mặt tất cả đều cùng trắng bệch.

Bọn họ không có suy nghĩ này, nhưng nếu bị Liễu Tông Trạch hiểu lầm, vậy thì cũng khó thoát khỏi cái chết!

“Tôi không khoác lác, cho dù tôi và Cao Phong và cả Long Tuấn Hạo ầm ĩ như bây giờ, mặc dù chúng tôi trở mặt thành thù!”

“Nhưng nếu như tôi xảy ra chuyện gì, bọn họ chắc chắn vẫn sẽ dẫn người chạy tới trước tiên, các cậu có tin không?” Liễu Tông Trạch cười lạnh một tiếng hỏi.

“Tin!” Mọi người cùng đồng loạt gật đầu.

“Cạch!”

Liễu Tông Trạch vỗ súng lên trên bàn, sau đó ngồi xuống nói: “Đứng lên đi, tôi sắp xếp việc cho các cậu.”

Lúc này mọi người mới dám đứng lên, nơm nớp lo sợ đứng đó chờ Liễu Tông Trạch ra lệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc