RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3116

Kim Tuyết Mai Tâm giật mình hoảng hốt muốn mò lấy điện thoại di động để gọi cho Cao Phong, bảo anh đừng đến đây.

Thế nhưng giơ tay ra kiểm tra thì điện thoại di động cũng không có trong người.

“Tôi cầu xin ông đừng tổn thương đến Cao Phong.”

“Dù ông có bắt tôi phải làm bất kì chuyện gì cũng được, chỉ cần ông đừng tổn thương đến anh ấy.” Kim Tuyết Mai chống giường để ngồi thẳng dậy, nhìn ông cụ nhà họ Đặng với ánh mắt cầu xin.

“Tôi không biết năm đó mẹ tôi đã làm gì đắc tội với nhà các người nhưng mẹ nợ thì con trả, tôi sẵn lòng trả món nợ đó cho mẹ mình.”

“Thế nhưng Cao Phong là người vô tội, anh ấy chẳng hề liên quan gì đến chuyện này cả nên cầu xin ông đừng làm tổn thương đến anh ấy…”

Bấy giờ Kim Tuyết Mai đang sợ thật, cô hoàn toàn không thèm quan tâm đến sự an toàn của bản thân mình, chỉ muốn Cao Phong không đến đây.

Người một nhà là như thế mà không phải ư?

Dù bản thân cô phải chịu khổ một chút cũng không là gì, nhưng nếu như người kia chịu uất ức hay bị tổn thương gì thì chắc chắn là không được.

Kim Tuyết Mai đã hoàn toàn quên đi sự an toàn của chính bản thân mình, trong lòng chỉ có sự lo lắng cho Cao Phong cứ dâng lên mãi.

“Bốp!” Ông cụ nhà họ Đặng chợt cười lạnh, trở tay tát thêm một bạt tai nữa.

Cái tát không hề nương tay một chút nào, nhanh chóng tát thẳng vào mặt Kim Tuyết Mai khiến cô lại ngã xuống giường.

“Cô là cái thá gì? Cô nghĩ mình có tư cách đứng trước mặt tôi cầu xin ư?”

“Con đàn bà có thân phận thấp hèn, sinh ra đứa con gái cũng thấp hèn y hệt thế.”

“Đúng là không biết mẹ cô suy nghĩ cái quái gì mà lại dám mơ mộng hão huyền, muốn bò lên cành cao nhà họ Diệp!”

“Nếu ngày xưa mẹ cô không mơ cao mơ xa thì con gái tôi có phải qua đời vào năm đó không? Đó đều là những thứ lũ dân đen các người thiếu nhà họ Đặng chúng tôi. Bây giờ khó lắm tôi mới tìm được cô, thù hằn nợ nần năm đó các người thiếu nhà họ Đặng thì hôm nay phải chậm rãi trả cho bằng hết.”

Trong mắt ông cụ nhà họ Đặng là vẻ điên cuồng không thể tả, khóe môi cũng là nụ cười lạnh lẽo.

Càng nói càng thêm tức giận, ông tôi đột nhiên giơ tay lên, lại là một bạt tai ập tới.

“Bốp!”

“Nói, con ả đàn bà đê tiện mẹ cô đang ở đâu!”

“Bốp!”

“Nói mau!”

Ông cụ nhà họ Diệp cứ điên cuồng tát vào mặt Kim Tuyết Mai, mới đó đã lên đến bảy tám cái.

Kim Tuyết Mai ngồi đó như chú mèo con lang thanh không có chốn dung thân, không tránh không né, cô chỉ dùng hết sức mình để bảo vệ bụng.

Giờ phút này, trong lòng Kim Tuyết Mai là sự khó hiểu không thể nói nên lời.

Từ nhỏ đã bị mẹ ruột vứt bỏ, sống những ngày tháng ăn nhờ ở đậu.

Cha mẹ ruột chẳng có ai bên cạnh.

Từ nhỏ đến lớn, tuy Kiều Thu Vân một tay nuôi cô khôn lớn nhưng không phải là ruột rà máu mủ thì suy cho cùng cũng không chảy chung một dòng máu.

Trước khi gặp được Cao Phong, thật ra cũng chỉ có ông cụ nhà họ Kim yêu thương trân trọng cô nhất.

Thế nhưng mấy năm trước ông ấy cũng đã cưỡi hạc về trời.

Thế nên trong suốt những năm nay, dường như ngoài Cao Phong ra thì chẳng có người nào yêu thương cô thật lòng.

Cũng như giờ phút này đây, cô bị người tôi bắt nạt đánh đập thì cũng chỉ có thể im lặng thừa nhận, không một người nào có thể cứu được cô.

Có lẽ người duy nhất có thể cố gắng liều mạng cứu cô chỉ có mình Cao Phong thôi đấy nhỉ?

Nhưng giờ đây Kim Tuyết Mai lại không hy vọng Cao Phong xuất hiện, nhỡ đâu nơi nhà họ Đặng này thật sự có rất nhiều người rình rập sẵn… Thế thì dù Cao Phong có dẫn người tới cũng chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp, vô dụng thôi.

“Tôi nói cho cô biết, dù Cao Phong không tới thì tôi cũng sẽ khiến cậu tôi phải tới cho bằng được.”

“Tôi sẽ cố tình thả tin tức ra để cậu tôi đến đây cứu cô, sau đó mượn cơ hội ấy để giết chết cậu tôi!”

“Chờ tôi giết chết Cao Phong rồi thì tôi chống mắt lên xem cả cái đất nước này còn người nào có thể làm chỗ dựa cho cô!”

“Đừng trông chờ vào nhà họ Diệp, nếu nhà họ Diệp muốn cho cô chỗ dựa thì bọn họ đã làm như thế từ sớm rồi.”

“Nếu như cô thông minh thì mau nói cho tôi nghe nơi mẹ cô đang ở đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc