RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2767

Mà đám người của Long Tuấn Hạo lại đóng quân ở khu vực phía Bắc!

Xem ra, Liễu Tông Trạch muốn chiến đấu một trận với người của Long Tuấn Hạo!

Chỉ trong thoáng chốc, vô số người đều gác lại những việc trong tay, chuẩn bị đi xem trò vui.

Mà Long Tuấn Hạo cũng bị cấp dưới đánh thức.

“Anh Long, mau dậy thôi!”

“Anh Trạch điên rồi! Dẫn mọi người mang theo vũ khí mạnh, muốn tới khai chiến với chúng ta!” Nét mặt sĩ quan phụ tá nghiêm trọng nói.

“Gì cơ?”

Long Tuấn Hạo lập tức từ trên giường bật dậy, xoa xoa mặt, lập tức tỉnh táo lại.

“Đi ra ngoài xem xem!”

Long Tuấn Hạo không chút chậm trễ, vội vàng mặc thêm quần áo đi ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng ở phía xa xa kia, Long Tuấn Hạo chợt trừng lớn hai mắt.

Mười lăm nghìn người!

Mỗi một nghìn năm trăm người là một đội, tổng cộng có mười đội, cùng đứng ở cách đây mấy trăm mét.

Mặt trời mọc lên, ánh mặt trời chiếu lên trên người của hơn mười nghìn người kia.

Mỗi người bọn họ đều được trang bị đầy đủ vũ khí, trên vai mỗi người đều đeo vũ khí mạnh, thân súng đen bóng sáng loáng.

Trông có vẻ đầy oai phong và tràn đầy đầy sát khí!

Mười năm nghìn binh sĩ Phong Hạo mang đầy đủ vũ khí, dù là ai cũng không dám xem thường.

“Liễu Tông Trạch mang theo hết tất cả tài nguyên của anh ta ra rồi đúng không?” Long Tuấn Hạo trừng lớn hai mắt, trong lòng càng cảm thấy nghiêm trọng.

“Anh Long, làm sao đây?”

“Người của chúng ta đang chạy về bên này, đến lúc đó rất có thể sẽ xuất hiện hỗn chiến!” Sĩ quan phụ tá cũng có chút hoảng loạn.

Long Tuấn Hạo nhíu mày gật gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong phòng.

Chuyện này, anh ta phải nói cho Cao Phong trước.

Long Tuấn Hạo muốn gọi điện thoại cho Cao Phong để Cao Phong bày mưu tính kế, tốt nhất là có thể đích thân tới hiện trường.

Loại tình huống trước mắt này, cho dù là Long Tuấn Hạo cũng không dám tùy tiện quyết định.

Một khi thật sự đánh nhau, viên đạn không có mắt, tình trạng tuyệt đối không khống chế nổi.

Nhưng sau khi gọi điện thoại, di động của Cao Phong lại đang ở trong cuộc trò chuyện.

“Trời đất! Chắc chắn là có rất nhiều người đang báo cáo chuyện này cho anh Phong.”

“Đợi chút nữa tôi lại gọi.”

Long Tuấn Hạo gãi gãi đầu, sau đó không ngừng đi đi lại lại trong phòng.

Cùng lúc đó, trong căn biệt thự trên núi Bồng Thiên, lúc này Cao Phong đúng là đang nói chuyện.

Lâm Vạn Quân là người nhận được đến tin tức trước tiên, lập tức gọi điện thoại cho Cao Phong.

“Hơn mười lăm nghìn người đó đều đi cả sao?” Cao Phong hơi nhíu mày.

“Có vẻ là đi hết toàn bộ, một đội khoảng một nghìn năm trăm người, tổng cộng có mười đội.” Lâm Vạn Quân gật đầu nói.

Cao Phong trầm ngâm hai giây, nhưng cũng không lo lắng mà hỏi: “Tông Trạch có đi không?”

“Thật sự không có, hình như Tông Trạch không đi, không biết đợi chút nữa có tới hay không.” Lâm Vạn Quân trả lời đúng sự thật.

Nghe đến đó, Cao Phong cười, là nụ cười phát ra từ trong lòng.

“Không đâu, Tông Trạch sẽ không đến.” Giọng nói Cao Phong bình tĩnh, lại ẩn chứa đầy tự tin.

“Cậu Phong, tôi không hiểu ý của cậu.” Trong lúc nhất thời Lâm Vạn Quân không kịp phản ứng lại.

Hiện giờ trong đầu óc ông ta đều suy nghĩ, nhỡ đâu khai chiến sẽ tạo ra một sự ảnh hưởng lớn đến cỡ nào.

“Chú Lâm Quân, hiện giờ tình hình thế nào? Không đánh nhau phải không?” Cao Phong lắc đầu hỏi.

“Không, sau khi đám người của Tông Trạch tới thì cứ đứng ở phía xa.”

“Giống như là đang chờ đợi Tuấn Hạo triệu tập người tới đánh nhau.” Lâm Vạn Quân thông báo tình huống theo lời cấp dưới báo cáo.

“Vậy thì đúng rồi, nói với Tuấn Hạo đừng hao tài tốn của, cũng không cần điều người qua đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc