RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3117

Ông cụ nhà họ Đặng duỗi lưng, đứng dậy cười lạnh nhìn Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ông cụ nhà họ Đặng rồi rụt cả người về phía sau, ngồi đó giơ hai tay bảo vệ bụng.

Lúc này, gương mặt mềm mại mịn màng của Kim Tuyết Mai đã sưng lên, khóe môi lại có tơ máu, trông có vẻ đáng thương khiến lòng người đau nhói.

“Vẫn còn che bụng hả? Trông cái bộ dạng thấp hèn của cô bây giờ cực kì giống người mẹ của cô năm đó!” Ông cụ nhà họ Đặng bỗng nhiên nổi giận, ông tôi đột nhiên nhấc chân lên đạp về phía bụng Kim Tuyết Mai.

Độc ác máu tanh, chẳng khác gì một con chó điên.

“A!” Kim Tuyết Mai đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người lại, đưa lưng về phía ông cụ nhà họ Đặng.

“Bộp!” Ông tôi không hề nương tình, cú đá dội thẳng vào lưng Kim Tuyết Mai.

“Hưm!” Kim Tuyết Mai tựa vào thành giường, vẫn bảo vệ lấy bụng mình như thế, cố gắng chịu đựng những đòn đánh đập này.

“Đứng lên cho tôi! Đứng lên!”

Bấy giờ hai mắt ông cụ nhà họ Diệp cũng đã ửng hồng, hoàn toàn chìm vào trạng thái điên cuồng.

“Con gái tôi đã chết rồi mà cô lại muốn sinh con của mình ra ư? Chết đi!” Ông tôi càng nói càng nổi điên, xoay người cầm lấy một cái ghế chuẩn bị ném vào người Kim Tuyết Mai.

“Ầm ầm!”

“Rầm!”

“Rầm rầm!”

“Bịch bịch bịch!”

Sau đó bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ầm hết lần này đến lần khác.

Tiếp theo là tiếng súng vang lên dồn dập, kéo đến như mưa rền gió dữ.

“Rầm rầm!”

“Kẻ nào đó! Dừng tay!”

“Cao Phong, con mẹ nó mày cũng có can đảm đến tận nhà họ Đặng bọn tao ư! »

“Con chó nhà họ Đặng câm miệng lại cho bố mày nhé, trong vòng ba giây không quỳ xuống thì tao bắn nát đầu chó nhà mày!”

Chẳng mấy chốc bên ngoài lại có tiếng ồn ào không cách nào tả nổi.

Tuy là nghe có vẻ rất xa xôi nhưng nếu như cẩn thận nghe thật kỹ thì vẫn có thể hiểu được phần nào.

Còn Kim Tuyết Mai thì lại nghe được rất chính xác hai chữ Cao Phong.

Sau đó cô trợn trừng hai mắt, bắt đầu lắng tai nghe.

Ông cụ nhà họ Đặng cũng đặt chiếc ghế xuống, đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài.

Có thể nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ngoài cửa lớn nhà họ Đặng.

“Ha ha, không ngờ là cậu tôi lại sẵn sàng đến nhà họ Đặng này gây chuyện vì cô thật.”

“Được rồi, tôi sẽ giết chết cậu tôi trước rồi quay trở vào chậm rãi tra tấn cô!”

Ông cụ nhà họ Đặng hừ lạnh, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

“Cử người theo dõi cô tôi sát sao cho tôi! Cô tôi vẫn còn rất nhiều tác dụng!”

Ông tôi ra lệnh, mười mấy người trong phòng lập tức lên tiếng đáp lời.

“Cao Phong, anh mau đi đi! Bọn họ có người mai phục! Có mai phục!” Kim Tuyết Mai đột nhiên chạy tới chỗ cửa sổ để hét lên thật to.

Thế nhưng bên ngoài quá ồn ào nên hoàn toàn không thể nghe thấy những lời cô nói.

Hơn nữa, cho dù Cao Phong có thể nghe được thì chắc là anh sẽ không lùi bước.

Đừng nói chỉ là hai mươi ngàn người, dù có là năm mươi ngàn người cũng không thể ngăn cản được bước chân anh.

“Bốp!”

Một thanh niên vung tay lên tát Kim Tuyết Mai quay trở vào, sau đó tiện tay cầm lấy một miếng giẻ lau rách nhét vào miệng cô.

“Ưm ưm…” Kim Tuyết Mai liều mạng giãy dụa, vẫn còn muốn hét lên.

“Còn nói nhảm thêm lời nào nữa thì cẩn thận đứa nhỏ trong bụng cô đấy.” Thanh niên kia đột nhiên cười lạnh.

Một câu đủ khiến cho Kim Tuyết Mai trợn to hai mắt, sau đó hoảng hốt liên tục lùi về phía sau, giữ một khoảng cách với thanh niên đó.

Bấy giờ, ngoài sân nhà họ Đặng, trước cổng là một mớ bòng bong.

Bình luận

Truyện đang đọc