RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3204

Yết hầu Diệp Thiên Long không ngừng lăn, trong mắt tràn đầy khát vọng, trừng mắt thật to nhìn Kim Tuyết Mai, chờ đợi một tiếng cha.

Chờ đợi, lần đầu tiên có người gọi ông là cha.

Kim Tuyết Mai cùng Diệp Thiên Long mắt đối mắt, trong lòng bỗng nhiên cũng vô cùng kích động.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã.

Thời điểm cô cùng Diệp Thiên Long đối mặt, cũng có thể cảm nhận được sự thân cận đến từ huyết mạch.

Còn Diệp Thiên Long là tình yêu của cha mẹ đối với con mình, không hề che giấu một chút nào.

Kim Tuyết Mai kích động dâng trào, một tiếng cha hoàn toàn không bị khống chế, bật thốt lên.

“Cha…”

“Ai…”

Diệp Thiên Long vội vàng đồng ý, hốc mắt trong nháy mắt đỏ ửng, nước mắt giống như lũ lụt vỡ đê, mãnh liệt trào ra.

Mười năm!

Thời điểm huy hoàng nhất trong đời ông, đánh một trận chém địch hàng vạn, vinh thăng Trung tướng.

Chỉ cần tiến thêm một bước, là có thể nắm được vị trí cao nhất, Tổng tham mưu trưởng quân đội.

Nhưng mà, ông biết được, mẹ Kim Tuyết Mai năm đó sinh một đứa con cho mình.

Dù chẳng qua là tin đồn, nhưng Diệp Thiên Long cũng như bị điện giật, cũng không còn lòng dạ ở tiếp trong quân, vội vã thoái ẩn.

Mười năm qua, ông một mực không ngừng tìm kiếm.

Ông chờ đợi tiếng cha này, cũng đợi suốt mười năm!

Ưu tư chất chứa lâu như vậy, như thế nào có thể đè nén được?

Vì vậy, Diệp Thiên Long ở trên chiến trường người trúng mấy phát súng, đau đến sắc mặt tái nhợt đều không từng rơi lệ, lúc này nước mắt, tùy ý chảy xuống như cho không biếu không.

“Con gái, con gọi một tiếng nữa, con gọi cha một tiếng nữa, được không?” Diệp Thiên Long nước mắt lung trong, môi run rẩy nhìn Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai ngập ngừng một chút, khẽ mở môi đỏ mọng, hô: “Cha…”

“Haizz!”

Diệp Thiên Long vội vàng đáp lại một tiếng, sau đó tiến lên một bước, kéo Kim Tuyết Mai vào trong ngực.

Kim Tuyết Mai không nhịn được thân thể cứng đờ.

Ở trong trí nhớ của cô, chỉ có ba người đàn ông ôm cô.

Kim Ngọc Hải, ông cụ nhà họ Kim, cùng với Cao Phong.

Bây giờ lại thêm một người, cô rất không quen.

Bất quá, cảm thụ ấm áp trong ngực Diệp Thiên Long, Kim Tuyết Mai vẫn từ từ buông lỏng thân thể mình.

Đây là, ấm áp đến từ người cha, ấm áp của cha ruột!

“Được rồi, cũng tạm được rồi.”

Cao Phong lúc này nhíu mày, nhắc nhở một câu.

“Con gái tôi mà!” Diệp Thiên Long cứng cổ trả lời.

“Bộp!”

Nhưng mà Kim Tuyết Mai đẩy ông ra, ngồi vào mép giường Cao Phong.

Mặc dù không có nói gì, nhưng ý biểu đạt, không cần nói cũng biết.

Ở trong lòng cô, Cao Phong mới xếp ở vị trí thứ nhất.

“Ha ha ha, vợ tôi!”

Cao Phong cười ngạo nghễ, đưa tay khoác lên bả vai Kim Tuyết Mai.

Diệp Thiên Long suýt chút nữa khạc ra ngụm máu, nhưng cũng không thể không nhịn xuống.

Kim Tuyết Mai có thể gọi ông một tiếng cha, nhận người cha này, đã khiến cho ông hết sức thỏa mãn.

“Tuyết Mai, con thích ăn kẹo không? Cha mua cho con ăn nhé?”

Diệp Thiên Long xoa xoa bàn tay, lời nói luống cuống lộn xộn.

Dáng vẻ vừa thận trọng vừa ngây ngô này khiến Cao Phong cùng Kim Tuyết Mai bật cười tại chỗ.

Thì ra Trung tướng Diệp Thiên Long nghiêm túc hết phần thiên hạ trong mắt người khác còn có khía cạnh đáng yêu như vậy.

“Con bao lớn rồi, không thèm những thứ đó…” Kim Tuyết Mai im lặng giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc