RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2859

Cao Phong chắp hai tay sau lưng, ánh mắt chầm chậm quét qua đám người Cao Anh Hạo.

Quả nhiên bọn họ đã không còn thuốc chữa.

Không chỉ có Cao Anh Hạo, mà tất cả nhánh phụ của nhà họ Cao, cả những thành viên cốt cán trong tay anh ta, tất cả đều đã không còn thuốc chữa.

“Cậu Phong.”

Lâm Vạn Quân nhỏ giọng gọi, nháy mắt với Cao Phong, sau đó lại nhìn qua bên phía Cao Anh Hạo.

Cao Phong khẽ nhíu mày, dường như hiểu ngay ý của Lâm Vạn Quân.

Ý của Lâm Vạn Quân chắc chắn là ngay bây giờ muốn dùng đến nội gián.

Mặc dù những người làm nội gián đó có việc quan trọng hơn cần làm, nhưng vào lúc này thế cục quá gay go, gần như không thể nghĩ nhiều.

Tuy nhiên, Cao Phong nhìn đi nhìn lại vị trí đứng của Cao Anh Hạo, vẫn lắc nhẹ đầu.

Nếu lên lúc này thì sẽ chết một cách vô ích.

Cao Anh Hạo rất tiếc mạng sống, anh ta tiếc mạng sống hơn bất kỳ ai, vì thế những người đứng xung quanh anh ta toàn bộ đều là thành viên cốt cán.

“Bây giờ bắt đầu đếm ngược 30 giây! Cao Kình Thiên, mày đừng cho rằng tao không dám.”

“Trên thế giới này không có việc gì mà Cao Anh Hạo tao không dám làm.” Cao Anh Hạo nắm chặt con dao, dùng lực nhấn vào cổ bà cụ Cao.

Con ngươi Cao Phong co rút, nắm tay đang đặt sau lưng cũng hơi siết chặt thêm, mắt hướng về phía bà cụ Cao đang ngồi trên xe lăn.

Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, Cao Phong hiện tại đang rất khó xử.

Lâm Vạn Quân càng rõ hơn ai hết, mặc dù tình cảm giữa Cao Phong và bà cụ Cao không sâu đậm, nhưng ông cụ Cao lại có ơn với anh ta.

Yêu ai yêu cả đường đi, bà cụ Cao là người vợ kết tóc se duyên của ông cụ Cao, Cao Phong chắc chắn không thể bỏ mặc không quan tâm được.

Nhưng chủ ý của Cao Anh Hạo là gì, người người nhìn qua cũng đều đã biết.

Nếu như Cao Phong thực sự đi qua bên đó, bản thân mình bị thương chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng đến lúc đó, đám người Long Tuấn Hạo và hàng chục nghìn binh sĩ Phong Hạo sẽ phải làm sao?

Với kiểu người lòng dạ ác độc nham hiểm như Cao Anh Hạo, chắc chắn sẽ tiêu diệt hết toàn bộ người của bên Cao Phong, lúc đó máu sẽ chảy thành sông.

Một bên là bà nội của mình, một bên là tính mạng của hàng chục nghìn thuộc hạ.

Nếu đổi lại là bất kỳ ai phải đưa ra lựa chọn này thì trong lòng đều cảm thấy ngạt thở không thôi.

Mỗi người ai ai cũng đều hi vọng cuộc sống hoàn mỹ, nhưng mỗi người đều sẽ gặp phải những lúc khó khăn trong việc chọn lựa như này.

Trung hiếu, khó mà vẹn cả đôi đường!

“Còn hai mươi giây nữa!” Cao Anh Hạo cười lạnh một tiếng.

Anh ta rất hưởng thụ cảm giác này, cảm giác phàm là chuyện gì cũng đều có thể khống chế trong lòng bàn tay mình.

Thủ đoạn đê tiện?

Không quan trọng, chỉ cần có thể đạt được mục đích cuối cùng, quá trình gần như không là gì.

Lâm Vạn Quân, Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch, Cao Kim Thành, tất cả mọi người đều ngậm miệng không ai nói lời nào.

Vào những lúc như thế này, bọn họ có nói gì cũng đều uổng công vô ích, càng không có tác dụng gì cả.

Dù sao thì bà cụ Cao cũng là người thân của Cao Phong.

Dính dáng đến vấn đề người thân, ai cũng không dám bình luận bừa bãi.

Tất cả tốt nhất vẫn để tự bản thân Cao Phong quyết định.

Tuy nhiên, cho dù Cao Phong có đưa ra quyết định thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng đều sẽ làm theo.

Cao Phong khe khẽ thở dài, nhìn bà cụ già nua đang ngồi trên chiếc xe lăn.

Đôi mắt bà cụ Cao vô hồn, đầu khẽ lắc nhẹ, triệu chứng điển hình của bệnh Alzheimer ở người già.

Nhưng chính vào lúc sau khi ánh mắt Cao Phong nhìn chằm chằm vào bà cụ Cao mười mấy giây, biên độ dao động đầu bà cụ Cao đột nhiên chậm dần rồi dừng lại.

Sau đó, từ từ ngẩng đầu lên như một cái máy nhìn về phía Cao Phong.

Trong ánh mắt ấy có một màn mù mịt xẹt qua, tiếp đó là đồng tử co rút, mơ hồ như nhớ ra rất nhiều sự việc.

“Thiên…Thiên.”

Bà cụ Cao lẩm bẩm lên tiếng, gọi ra tên của Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc