RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3324

“Tôi… Đồng ý nhận tội! Nhưng tôi không muốn phải chịu phạt. Ông có thể tống tôi vào tù, nhưng tôi không thể nào chết được.” Cao Phong hơi cắn răng, ánh mắt vô cùng kiên định.

Anh không thể cứ như vậy mà để lại Kim Tuyết Mai một mình bơ vơ trên đời này, không một nơi nương tựa được.

Càng có khả năng hơn là nếu Cao Phong đã chết, Kim Tuyết Mai chắc chắn sẽ lựa chọn đi theo anh.

Đó tuyệt đối không phải là kết quả mà anh muốn nhìn thấy.

“Nếu như tôi không quyết định tử hình cậu thì sao?” Ông Trần khẽ nhíu mày, giọng điệu có chút không vui.

Cao Phong chậm rãi buông bộ đàm ra, vốn dĩ đang vô cùng khẩn trương và bất an cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

“Khối tập đoàn Đế Phong, 136 chi nhánh ở các thành phố. Khu công nghiệp Kiện Thành chiếm giữ trên 85% kinh tế của thủ đô. Những võ đường ở thị trấn bi*n đ*ng, nếu như không có tôi trấn áp thì sẽ nhanh chóng gây chuyện. Thành phố Đà Nẵng có tôi ở đây cũng có thể đảm bảo cho sự yên ổn thái bình của Đà Nẵng.

Nếu như tôi chết, thành phố Đà Nẵng sẽ loạn lên, thị trấn bi*n đ*ng sẽ loạn lên, ngay cả thành phố Hà Nội này cũng sẽ loạn lên. Khối tập đoàn Đế Phong và khu công nghiệp liên minh Kiện Thành, tài sản lên đến ngàn tỷ cứ như vậy mà bốc hơi khỏi Việt Nam. Toàn bộ chi nhánh của tập đoàn Hà Đô cứ thế bị phá sản, từ bỏ thị trường trong nước thu hồi lại nguồn vốn.”

Mắt Cao Phong nhìn thẳng vào ông Trần, gằn từng chữ một vô cùng mạnh mẽ.

Lúc này đây, người giữ im lặng lại đổi thành ông Trần.

Ông ta nói không sai, quyền lực quả thật to hơn tiền bạc nhiều. Nhưng, mọi chuyện đều phải có giới hạn.

Khi tiền bạc đã chạm đến mức độ khủng bố như vậy có nghĩa là đã đáng sợ tới mức nào rồi chứ?

Một đất nước rộng lớn như Việt Nam nếu không có tiền bạc chống đỡ, không có kinh tế hỗ trợ thì sẽ phát triển như thế nào đây?

Cao Phong nói, khối tập đoàn Đế Phong cộng thêm khu công nghiệp liên minh Kiện Thành có giá trị lên tới nghìn tỷ đồng, ông Trần tuyệt đối tin tưởng.

Nghìn tỷ đồng này nếu như bốc hơi hoàn toàn rồi di dời ra nước ngoài, điều đó với Việt Nam sẽ chịu đả kích lớn tới mức nào đây?

Còn có tập đoàn Hà Đô, tập đoàn đứng đầu ngành xây dựng đã cống hiến cho đất nước rất nhiều, cấp số cộng nguồn nhân lực, chẳng đến 100 nghìn người thì sợ là cũng đã 80 nghìn người rồi.

Tập đoàn Hà Đô nếu như hoàn toàn dứt vốn rời đi, vậy bao nhiêu người lao động sẽ mất đi cơ hội làm việc?

Hơn nữa khối tập đoàn Đế Phong cộng thêm khu công nghiệp liên minh Kiện Thành cũng dừng vốn rời đi theo, điều đó lại tạo nên sự thất nghiệp của bao nhiêu lao động nữa?

Cho nên lúc này, trong nước đâu chỉ bị tê liệt, quả thực đã phải chịu đòn trí mạng rồi!

Trận chiến không có khói thuốc súng này nếu như thật sự khai hỏa…

Kinh tế trong nước sẽ lùi lại 30 năm, trình độ của toàn thể nhân dân sợ là cũng phải lùi lại một vài thập niên.

Hậu quả như vậy, một quan chức cấp cao như lão Trần ông chẳng sợ quý vì binh mã, nhưng ông ta có thể chịu nổi sao?

Ông Trần im lặng rất lâu, sau đó mới ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Cậu đang uy hiếp tôi?”

“Ông Trần, thế hệ sau như tôi chỉ đang muốn bảo vệ mình mà thôi.” Cao Phong lạnh nhạt nói.

“Đúng là cậu đang uy hiếp tôi.” Ông Trần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hàm chứa rất nhiều ý nghĩ sâu xa.

Ông ta đã phục vụ quân ngũ hơn 60 năm trời, từ trước đến nay không một ai đủ can đảm uy hiếp ông ta nửa câu.

Cao Phong chính là người đầu tiên.

“Ông Trần, những chuyện người đi sau như tôi đã làm quả thật có tội. Những người đi sau như tôi đây tự nhận đó là những chuyện có lợi hơn là hại, ít nhất khi có tôi ở đây, có thể quản lý rất nhiều chuyện khác nhau. Ít nhất tôi chưa bao giờ có dù chỉ một chút suy nghĩ tạo phản lại Việt Nam, tôi yêu đất nước này, cũng không muốn tạo tổn thương cho nó. Nhưng khi tôi đối mặt với một vài chuyện, thật sự không có cách nào thờ ơ không quan tâm.” Cao Phong ngồi thẳng người, nghiến răng nói.

“Nhưng cậu không hề có quyền! Cậu không có một quyền lực gì để làm như vậy!” Ông Trần cuối cùng cũng bị Cao Phong khơi dậy sự tức giận.

“Đúng là tôi không có quyền làm như vậy, nhưng tôi cũng đã làm những chuyện tôi nên làm rồi. Từ khi tôi khống chế được khối tập đoàn Phong Hạo ở khu vực Tam Giác Vàng đến nay, tôi chưa từng để một giọt nước bẩn nào chảy vào đất nước này, gây hại cho nhân dân cả nước. Nếu như tôi chết, rốt cuộc cũng không có một người khống chế nữa, ngoài ra, 15 nghìn tướng sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo ở Tam Giác Vàng cứ như vậy giải tán. Như rắn mất đầu, họ trở thành lính đánh thuê sẽ gây ra những chuyện gì, tôi không có cách nào đoán trước được.”

Câu nói cuối cùng này của Cao Phong trực tiếp khiến ông Trần phải trừng lớn mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc