"Đúng vậy, chuyện này đã xong rồi liền không thể thay đổi nữa” Người trung niên họ Cao gật đầu.
Ông ta hôm nay hình như một chút cũng không gấp, ngược lại hỏi là trả lời, có thể nói chuyện rõ ràng toàn bộ cho mọi người trong nhà họ Kim một lượt.
Mọi người nghe được kì thực rất phấn khởi, vốn dĩ nghe thấy nhà họ Cao đòi lại sính lễ, trong lòng đã không còn ôm hy vọng gì.
Thế nhưng bây giờ lại được biết, chuyện vừa rồi đã quyết định là không thể thay đổi được, tâm tình đương nhiên liền tốt lên.
Cậu chủ họ Cao này không hề muốn đòi lại sính lễ, mà là muốn đem phần sính lễ này, đích thân trao tận tay cô gái ấy!
"Có một hôm, anh ấy mặc lễ phục áo đuôi tôm, lái chiếc Lambogini nghìn vạn, đích thân đem 99 tỷ sính lễ đến trước mặt tôi!"
"Nghĩ thấy cũng thật là lãng mạn!” Kim Ngọc Dung nhịn không được mà khao khát một trận, trong lòng càng như có nai con chạy loạn.
Không chỉ Kim Ngọc Dung, các cô gái nhà họ Kim bên cạnh cũng ao ước một trận
Đến Kim Tuyết Mai trong lòng cũng khuấy động không ngừng, cảnh tượng đó vừa nghĩ tới đã khiến cho con người ta muốn ngừng mà không ngừng được, thật sự là không có người con gái nào có thể chống cự được!
Chẳng qua, cô cũng biết là có những chuyện sẽ không thể nào xảy ra.
Rất nhanh, Kim Hùng Sơn liền cho người đem 99 tỷ sính lễ dời ra ngoài, trong lòng ông ta cũng không tiếc nuối chút nào.
Dù sao số tiền này cũng chỉ là Cao gia tạm thời cầm về thôi, rất nhanh liền phải trả lại.
Còn người đàn ông trung niên họ Cao kia cũng không có ý định quản việc này, bởi vì ai cũng biết rõ, tiền của nhà họ Cao ở thành phố này, Kim Hùng Sơn thật sự không có cái gan để nắm giữ.
Mười tên đàn ông vạm vỡ mặc áo đen, một lời cũng không nói, đem mấy cái gương lớn khiêng vào rồi ra ngoài, người đàn ông trung niên họ Cao cũng đi theo sau.
"Đợi chút đã!” Đột nhiên, Kim Ngọc Dung tiến lên hai bước, gương mặt xấu hổ, lớn giọng hỏi: “Cậu chủ Cao, anh ấy, anh ấy khi nào tới đón tôi?"
"Đón cô?" Người trung niên họ Cao suy nghĩ mà cười: “Đón cô làm gì?"
Kỷ Tuyết Dung liền đỏ ửng lên, các cô gái bên cạnh không ngừng chế nhạo cô.
Kim Hùng Sơn vội vã chắp tay nói: “Ông
Nói xong câu đó, ông ta lại hạ tầm nhìn trên người Kim Tuyết Mai, ánh nhìn loé lên vài phần tôn kính, sau đó liền xoay mình ra về.
"Mọi người nghe thấy rồi đúng không, ngày 8, ngày 8 tháng sau cậu chủ Cao sẽ tới rước tôi về!” Kim Ngọc Dung cả mặt phấn khởi, cuối cùng cũng đợi được rồi!
"Kim Ngọc Dung, cô cũng quá là coi trọng bản thân đi, ông Cao người ta nói rồi, rước cô làm gì, ý tứ của ông ấy đã rõ ràng vậy rồi, chứng tỏ người cậu Cao nhìn trúng căn bản không phải cô!” Cô gái đứng bên cạnh có phần khó chịu đáp lời.
"Hứ! Là thân thể cô đẹp hơn tôi, hay là nhan sắc đẹp hơn tôi mà dám nói những lời này trước mặt tôi hả?”
Cô ta không lúc nào là không mơ đến việc trở thành con dâu nhà họ Câo.
Trong lòng Kim Tuyết Mai lại càng chấn động, ngày 8 tháng sau, đó không phải là kỷ
đổi được sự thật là cô cưới đã cưới một tên phế vật.
"Đầy ba năm kỉ niệm ngày cưới, đó quả là một ngày trọng đại, không biết Cao Phong có bắt chước năm ngoái, đưa chị đi ăn một bát mì hành thật lớn không nhỉ! Haha!" Kim Ngọc ung trong nụ cười sắc lạnh mà nói.
"Anh Cao Phong tặng tôi cái gì, đều không liên quan tới cô.” Kim Tuyết Mai trong lòng đầy phẫn uất.
Cô đột nhiên nghĩ tới, Cao Phong hôm đó nói với cô, đợi đến ngày kỉ niệm cưới, sẽ tặng cô một bất ngờ thật lớn.
Lúc đó, Kim Tuyết Mai căn bản là không để ý, anh ấy có thể tặng cô được cái gì chứ, ăn mặc hay đồ dùng của anh ấy đều phải dựa vào nhà họ Kim.
Nhưng Kim Tuyết Mai cũng không ngốc, trong khoảng thời gian này, Cao Phong quả thật là thay đổi, không hề giống lúc trước.
Tuy rằng anh vẫn mang dáng vẻ vô công rỗi việc cả ngày, không ra ngoài đi làm gì, chỉ là lái chiếc BMW lượn vòng vòng.
Nhưng Kim Tuyết Mai dù gì cũng sống chung với Cao Phong 3 năm, bởi vậy Cao Phong biến đổi, cô có thể nhạy bén phát hiện.
Muốn nói Cao Phong rốt cuộc là thay đổi ở đâu, đó chính là khí chất, khí thế, và cả cái cảm giác mà anh mang lại cho người khác.
Bởi vậy, Kim Tuyết Mai lại có chút tin tưởng ý tứ của Cao Phong.
Nói không chừng, Cao Phong thật sự có thể cho cô một phần ngạc nhiên thú vị, cho dù chỉ là một bông hồng, bản thân cô chắc cũng sẽ vui vẻ thật lâu.
"Haha, chị họ Tuyết Mai, Cao Phong tặng chị cái gì đương nhiên không liên quan đến bọn em, chỉ là có nói đi cũng phải nói lại, không có so sánh thì không có tổn thương."
"Em sợ đến lúc đó, chị nhìn thấy cậu chủ
Cao đó tặng em một hoa hồng thật lớn và mấy tỷ sính lễ, sẽ nhịn không được mà ghen ghét đến đỏ mắt” Kim Ngọc Dung cười nhạo một tiếng.
Kim Tuyết Mai nhìn Kim Ngọc Dung, sau đó cũng không thèm để ý nữa mà xoay người rời đi.
"Haha, cũng chỉ là phụ nữ mà thôi, sinh ra tốt cũng không bằng gả đi nơi tốt."
"Chỉ tiếc là, chị không có phước mệnh này” Kim Ngọc Dung khinh thường mà nhìn bóng lưng của Kim Tuyết Mai.
Trên phố cổ Hà Nội, xuất hiện một chiếc xe mui màu xanh biển, hiệu BMW đầy loá mắt đang lao nhanh trên phố.
Cửa xe mở ra, Cao Phong ăn mặc giản dị, đồ trên người cũng không tính là hàng hiệu, tay trái đưa ra ngoài cửa sổ xe, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lá.
Bên ghế phó lại, Khúc Đại Minh mặc trên người cả bộ đồ đen ngồi bên cạnh, yên tĩnh không nói một lời, nhưng lại mang dáng vẻ nhìn thấu mọi việc.
"Anh Phong, anh đưa em đi đâu vậy?” Khúc Đại Minh nhúc nhích cơ thể, không thể kiềm chế tò mò mà hỏi.
"Tới rồi cậu sẽ biết” Cao Phong mỉm cười, không hề tiết lộ cho tên gấp gáp Khúc Đại Minh này.
"Chiếc xe này không tệ, đâu ra vậy?" Khúc Đại Minh lại hỏi.
"Nếu cậu thích, tôi liền tặng cậu một chiếc” Giọng nói Cao Phong bình tĩnh đáp.
Khúc Đại Minh đột nhiên quay đầu lại, phân tích tỉ mỉ Cao Phong một lượt, trong mắt đầy vẻ sửng sốt.
Anh thực nghĩ không ra, Cao Phong mới đầu còn phải chia đôi lon bia để uống với anh, sao lúc này đột nhiên lại trở nên giàu có rồi?
"Anh Phong, anh trúng vé số hả?" Thật khó để Khúc Đại Minh giảm lượng câu nói hôm nay của mình.
"Gần như vậy” Cao Phong suy nghĩ rồi cười.
Từng là đứa con trong nhà giàu bị vứt bỏ, vốn dĩ tài sản của dòng họ đã không còn liên quan tới anh, nhưng bây giờ đột nhiên lại rơi vào trong tay anh một lần nữa, điều này quả thật so với việc trúng vé số không khác mấy.
"Tới rồi" vừa nói, Cao Phong lái xe đến trước một khu thương mại to lớn.
Khúc Đại Minh trong lòng tò mò, nhưng vẫn nhịn được mà không hỏi, đi theo Cao Phong lên tầng cao nhất.