Chương 1273
Nếu như các quan bên dưới muốn xưng bá thiên hạ thì vị đế vương kia định làm gì? Cho nen Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy, chỉ cần Cao Phong không phải đứa ngốc thì sẽ không trả lời mình có suy nghĩ như vậy.
Nhưng mà, lần này Nam Phương Minh Nguyệt vẫn nghĩ lầm Cao Phong rồi.
“Ông cụ Nghị đoán không sai, đúng là tôi có ý nghĩ này: “Tôi muốn dằm đạp thành phố Hòa Bình này dưới chân như lời tôi đã hứa.”
Cao Phong bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói lại chứa sự kiêu ngạo.
Anh nói xong câu này thì bên trong phòng VIP rơi vào sự im lặng.
Ba người Nam Phương Minh Nghị đều nhìn chằm chằm vào Cao Phong, nhưng họ không nói câu nào.
Mà người đàn ông trung niên không nói gì đứng yên bên cạnh lại chậm rãi ngẩng đầu lên.
nhìn về phía Cao Phong.
Đó là một đôi mắt sâu thẳm như biển rộng lóe lên một tia sáng và cùng với đó là một hơi thở uy hiếp.
Hơi thở trên người ông ta phóng ra ngoài, làm cho người khác kinh ngạc.
Nhìn dáng vẻ của ông ta thì chỉ cần Nam Phương Minh Nghị nói một câu, ông ta sẽ đi lên đánh Cao Phong.
Bây giờ hai cha con Nam Phương Minh Nghị và người đàn ông trung niên kia, ba hơi thở này giống như gió mạnh bão lớn xông thẳng về phía Cao Phong.
Nếu là người ngoài thì sợ rằng sẽ không chịu nổi hơi thở này, rồi chắc chắn họ sẽ phải cúi đầu.
Nhưng mà, Vẻ mặt Cao Phong không thay đổi, anh vẫn lười biếng ngôi đó, bình tĩnh đối mặt với Nam Phương Minh Nghi.
“Ha ha…”
Đầu tiên Cao Phong cười nhẹ một tiếng, sau đó giọng nói anh thay đổi: ‘Nếu tôi đã dám một mình đến đây, thì ông cho là chỉ cần như này thì có thể kiềm chế được tôi à?”
Giọng nói của anh vô cùng kiêu ngạo.
Giống như ngay cả Nam Phương Minh Nghị anh cũng không coi là cái gì cả.
Rất nhiêu năm rồi, chưa có người nào dám nói chuyện như vậy với Nam Phương Minh Nghị.
Những lời nói của Cao Phong vẫn có một chút tác dụng.
Nam Phương Minh Nghị không quay đầu lại mà xua xua tay, người trung niên sau lưng lập tức thu hơi thở của mình lại, ông ta lại cúi đầu đứng sang một bên.
“Cậu Phong nói, nhất định cậu phải đạp tất cả thành phố Hòa Bình ở dưới chân?”
Nam Phương Minh Nghị vừa uống trà vừa nói.
“Chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
Cao Phong tràn đầy tự tin nói.
“Nếu như vậy, nếu thế lực không muốn bị cậu Phong đạp dưới chân thì phải làm sao?”
Nam Phương Minh Nghị hỏi một lần nữa.
“Có thể hợp tác với tôi hoặc bị tôi dẫm đạp dưới chân, chỉ có hai lựa chọn này mà thôi.”
Cao phong cầm điếu thuốc lá đất tiên trên bàn trà, ôi tự châm lửa cho mình.
Lời này phát ra, Nam Phương Minh Nghị lại im lặng một lần nữa.
Còn vẻ mặt Nam Phương Minh Nguyệt khiếp sợ nhìn Cao Phong, thật sự cô ta không nghĩ đến, Cao Phong vẫn dám dùng bộ dạng lông bông này của mình để đối mặt với ông cụ Nghị.
Chẳng lẽ, thật sự là trên đời này không có việc gì làm anh sợ à? Hay là, anh đủ tự tin về sức mạnh của mình, nên không coi dòng họ Nam Phương là gì? Nhưng mà không thể không nói, bây giờ Cao Phong làm cho Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy rất thích thú.
Bá đạo mạnh mẽ như vậy, lại còn bướng bỉnh phá phách.
“Chẳng lẽ cậu Phong nghĩ là, chỉ cần tập hợp lại với cậu thì cậu có thể dùng một tay che trời ở thành phố Hòa Bình này?”
“Tôi không ngại nói cho cậu Phong biết một chuyện, thành phố Hòa Bình này không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
“Các dòng họ đứng đầu ở đây không cần hợp tác với các dòng họ tầm trung, mà thê sluwcj của các dòng họ đứng đầu mới là trụ cột chống đỡ thành phố Hòa Bình này.”
“Không biết cậu Phong đã nghe kể chuyện này chưa, Hòa Bình chú trọng võ thuật!”
Nam Phương Minh Nghị suy nghĩ một lúc rồi nói một cau dài.
“Nói đến chỗ này thì ngược lại Cao Phong có một việc muốn ông cụ Nghị dạy bảo.”
“Đã nói Hòa Bình chú trọng võ thuật, vậy mà tôi ở đây lâu như vậy, nhưng không thấy bất cứ nguyên tố nào liên quan đến võ thuật.”
“Cho nên tôi muốn hỏi chú trọng võ thuật là ở chỗ nào?”