Chương 2043
“Là cậu muốn tự mình giao súng ra đây, hay là muốn tôi lục soát cậu đây. Cho câu hai sự lựa chọn?” Trọng Dương Bình nhẹ nhàng hỏi.
Lê Tiểu Quyền trợn to hai mắt, đầu óc rối loạn.
Sau gần mười giây mọi thứ đều im lặng, Lê Tiểu Quyền đúng là vẫn không dám cùng với Trọng Dương Bình tiếp tục giằng co qua lại.
Chủ động giao súng ra và việc bị Trọng Dương Bình phát hiện được, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
“Chú Trọng, này, đây là tôi nhặt được thôi đấy.”
Sắc mặt của Lê Tiểu Quyền trong vô cùng khó coi, nơm nớm lo sợ, run rẩy đưa khẩu súng cho Trọng Dương Bình.
“Này! Tàng trữ trái phép vũ khí nóng, nhà họ Lê cũng là một gia tộc lớn, biết pháp mà lại phạm pháp. Đúng là tội lớn khó tha!”
Trọng Dương Bình nghịch khẩu súng trong tay, giọng nói điềm đạm.
Biết pháp mà lại phạm pháp là tội chết!
Một câu nói nhưng lại khiến cho mọi người phải sợ hãi đến rợn người.
Không ai dám nghi ngờ lời nói của Trọng Dương Bình, anh ta chỉ cần móc một chiếc điện thoại mà gọi, thì lập tức sẽ có vô số binh sĩ tập hợp, bao vây toàn bộ khu vực xung quanh.
Trong lòng thủ đô Hà Nội, có vô số nhân vật có danh tính vô cùng máu mặt, dám cầm vũ khí nóng tay, thực sự muốn làm gì?
Chỉ cần tùy tiện gieo cái tiếng xấu cho họ thôi thì cũng đủ khiến họ danh bại thân liệt, nhà họ Lê không sao chống đỡ nổi.
Vài người nghe thấy câu đó liền sợ hãi, tim như muốn nhảy ra ngoài ngực, hai cha con Lê Tiểu Quyền càng không dám thở mạnh.
Cha của Thương Tuấn Hồng do dự một lát, rồi chắp tay bước lên.
Ông ta hiểu được nhà họ Lê với gia đình ông đều là dân kinh doanh cùng ngành, môi hở răng lạnh nói đạo lý, ông ta vẫn muốn minh bạch cho bản thân.
“Sĩ quan Trọng, chuyện này, có phải đã hiểu lầm gì nhau rồi không?” Cha của Thương Tuấn Hồng miệng nói vô cùng lời phép.
Lúc này, đang bị Trọng Dương Bình bắt được nhược điểm chí mạng, nếu dám ăn nói vô lễ, e là cái mạng già này sẽ khó giữ.
Chuyện này dù cho là lớn hay nhỏ.
Nếu Dương Trọng Bình thực sự muốn trừng trị bọn người này, chỉ cần nhẹ nhàng báo cáo lên cấp trên, mỗi tội tàng trữ trái phép vũ khí nóng thôi thì liền lập tức có người sẽ ra tay với bọn họ.
Nếu như buông tha bọn họ một con đường sống, thì cùng lắm nhắm mắt cho qua chuyện này, không cần hao tổn tâm sức làm gì.
“Nhà họ Thương của mấy người có người dám cả gan sử dụng vũ khí nóng, không những không tố giác, ngược lại còn bao che cho hành động này. Đúng là tội lớn lắm đấy!”
“Cho nên, ông nghĩ mình có tư cách gì thay người khác cầu xin?”Trọng Dương Bình híp hai mắt lại, nhìn về phía hai cha con Thương Tuấn Hồng.
Lời này nói ra, hai cha con bọn họ trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lúc đầu, bọn họ chỉ nghĩ mình là người ngoài cuộc, cho nên muốn đi lên giúp nhà họ Lê cầu xin vài câu.
Nhưng Trọng Dương Bình nói câu này cũng xem như là đang nhắc nhở bọn họ hiện tại đang có tội.
Cha của Thương Tuấn Hồng trợn to mắt, sau đó vội vàng chắp tay cầu xin: “Sĩ quan Trọng, là do chúng tôi nhất thời hồ đồ!”
“Chúng ta nhận tội! Tuyệt đối không dám nói nửa câu giả dối! Chúng tôi nguyện ý lấy công chuộc tội nên sĩ quan Trọng có muốn ra lệnh gì chúng tôi đều nghe theo, cứ việc phân phó!”
“Đúng đúng đúng, sĩ quan Trọng cứ việc phân phó cho chúng tôi!”
Cha của Lê Tiểu Quyền cũng bắt chước gật đầu lia lịa, cách nói chuyện cũng vô cùng lễ phép.
Thực sự trong lòng bọn họ còn có chút khó chịu, nhưng là hiện tại đã bị Trọng Dương Bình nắm trúng nhược điểm chí mạng như vậy, sao còn dám không phục?
Bây giờ Trọng Dương Bình yêu cầu họ làm gì thì họ phải nghe lời làm theo.
“Chuyện tôi giao cho mấy người giờ không thể nói được, mấy người chỉ cần nói ra hết những gì mấy người đã biết, đã làm trong giờ qua là được. Đừng để tôi biết mấy người khai giả dối đấy nhé”
Trọng Dương Bình điềm đạm nói, sau đó tay cầm súng nghịch nghịch rồi đi khỏi nơi này.
Lần này cậu ta thực sự đi mất rồi.
Bốn người vội vàng chạy đến cửa, chính mắt nhìn Trọng Dương Bình lấy xe chạy đi mới dám thở phào nhẹ nhõm.