RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4243

Hoa Hồng thuận tay chỉnh lại trang phục cho Cao Phong, rồi lại nghiêng đầu hỏi anh.

“Có lẽ ông ta có thể biết Kim Tuyết Mai ở đâu.”

Cao Phong bây giờ đối với Hoa Hồng là biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe.

“Thế ngày mai khoan đánh, đợi sư thầy Thanh Tâm này?”

Hoa Hồng nghe vậy liền ngây người.

Cao Phong từ từ lắc đầu, nhưng mà bây giờ anh không đợi được.

“Thế tôi tìm sư thầy Thanh Tâm giúp anh.”

Hoa Hồng gật nhẹ đầu, nói với giọng điệu nhẹ nhàng.

Cao Phong nghe vậy thì dừng bước chân lại, nhìn Hoa Hồng một cái.

Còn Hoa Hồng giống như không nhận ra Cao Phong dừng lại rồi vậy, cô ta vẫn chắp hai tay sau lưng, lanh lợi đi về phía trước, giống như cô gái trẻ hoạt bát mười lăm mười sáu tuổi vậy.

Ngây thơ, vẫn còn tính trẻ con.

Rất khó có thể tưởng tượng được, một Hoa Hồng xinh đẹp, lạnh lùng nghiêm nghị, lại lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ thế này.

Dưới lớp vỏ của màn đêm, trước mặt của Cao Phong, hình như cô đang thể hiện con người thật của mình.

“Tại sao cô phải giúp tôi như thế?”

Cuối cùng Cao Phong vẫn không kìm được mà hỏi một câu.

“Soạt!”

Đột nhiên Hoa Hồng dừng bước chân lại, từ từ quay người lại, nghiêng đầu nhìn Cao Phong.

Khoảng cách giữa hai người lúc này khoảng năm sáu mét.

Hai ánh mắt nhìn nhau, trong lòng hai người cũng có suy nghĩ riêng của mình.

“Thế tại sao lúc đầu ở Cảnh Đông, anh phải cứu tôi?”

Hoa Hồng nghiêng đầu, trong mắt thoáng qua một tia dí dỏm.

“Tôi…”

Cao Phong liền nghẹn họng không nói được.

“Thấy chưa, nói không được đúng không?”

“Có những chuyện vốn dĩ không có đáp án đâu.”

Hoa Hồng giống như thắng được gì vậy, vẻ mặt kiêu ngạo, mắt lườm Cao Phong một cái.

Cao Phong khựng lại một lát, sau đó làm mặt dữ nói: “Tôi không thích người khác đi trước mặt tôi.”

Lời vừa dứt, Cao Phong bước dài về phía trước, đi đến chỗ để xe.

“Xì!”

Hoa Hồng lè lưởi, làm biểu cảm dí dỏm.

Sau đó cô ta vẫn là ngoan ngoãn đi theo sau Cao Phong.

Ánh đèn phía trước chiếu xuống người Cao Phong, hắt bóng anh xuống đường ở phía sau.

Còn Hoa Hồng thì cứ bước nhỏ, đi theo phía sau Cao Phong, giẫm lên dấu chân Cao Phong đã giẫm qua.

Ngày hôm sau.

Mặt trời mọc ở hướng đông, ánh nắng từ từ chiếu sáng khắp nơi.

Mặt trời mọc mặt trời lặn, giống như một kiếp luân hồi.

Giống như kết thúc, nhưng cũng giống như mới ra đời.

Trong Tây Vực, lính canh gác từ nhiều lực lượng khác nhau.

Sau khi trời sáng, bọn họ không để ý mà nhìn về phía đông.

Vừa nhìn một cái là không rời mắt khỏi nơi đó được nữa.

Cho dù cách xa mười mấy km, cũng có thể nhìn rõ được, một dải đen nghịt ở phía xa xa đó.

Nếu như đó là một ngọn núi lớn màu đen, không có cơ sở nào mà nó xuất hiện ở trong lãnh thổ của Tây Vực.

“Ôi trời! Kính viễn vọng!”

Một thanh niên lấy kính viễn vọng, điểu chỉnh tiêu cự rồi nhìn về phía đông.

Trong kính viễn vọng.

Rất nhiều binh sĩ áo đen đang cầm súng, đứng sừng sững.

Người ai cũng thẳng như súng, mấy trăm nghìn người tụ lại một chỗ, mang khí thế ngất trời.

Bình luận

Truyện đang đọc