Chương 1150
Đâu tiên, thây đứng bên cạnh Trình Điểu Phong câm lên ngảm nghía một lúc, ông ta yên lắng suy nghĩ rồi mới đưa sang cho Trình Điểu Phong.
“Tinh tỉnh!”
Trình Điểu Phong nhận lấy sau đó ông ta nhẹ gõ ngón tay vào miếng ngọc.
m thanh độc đáo, nghe rất dày.2084656_2_25,60
Trình Điểu Phong gật đầu, ông ta lấy ra một cái đèn pin nhỏ ở bên cạnh rồi soi vào ngọc âm dương để thẩm định.
Mặc dù loại đèn pin xuyên thấu mạnh này không thể xuyên qua đá, nhưng những loại ngọc này vẫn có thể.
Đèn pin sáng chói rọi qua ngọc âm dương hướng về phía trên.
Trình Điểu Phong chậm rãi di chuyến đèn pin sáng, nhẹ nhàng di chuyển hai bên trái phải của ngọc âm dương.
Hai miếng ngọc một đen và một trắng, được khảm hoàn hảo vào nhau trông rất đẹp.
Theo ánh sáng của đèn pin chiếu vào, có thể nhìn thấy như ẩn như hiện chất ngọc bên trong.
“Là đồ tốt đấy!”
Bỗng nhiên, Trình Điểu Phong buộc miệng nói một câu.
Nghe thấy lời này của Trình Điểu Phong, mọi người ở giữa bục đều lâm vào trầm tư.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy như nâng cao tinh thần hơn.
Nam Phương Minh Nguyệt vẫn cố ngẩng cố lên, cô ta cực kỳ mong chờ nhìn lên phía trên bục.
Dù sao thì cô ta cũng đã cùng Cao Phong đánh cược, người nào thua sẽ phải thừa nhận bản thân mình là lợn rồi.
“Thầy Phong, sao rồi?”
Tim Đổng Thái Minh lúc này đang đập nhanh hơn mấy nhịp so bình thường.
“Năm của khối ngọc âm dương này cũng không lớn.
Có lẽ là rơi vào khoảng thời Tây Sơn, khi xảy ra chiến tranh thống nhất đất nước.”
Trình Điểu Phong vừa ngắm nghía miếng ngọc vừa nhẹ giọng nói.
Nghe thấy vậy, đầu tiên, có rất nhiều người ngạc nhiên, sau đó thì bọn họ lại bật cười.
“Kết quả lại là thời Tây Sơn, khi diễn ra chiến tranh thống nhất đất nước sao? Cũng là hàng thật nhưng không được bao nhiêu tiên đúng không?”
“Chắc chắn là vậy rồi.
Đồ cố nào mà càng cổ, càng lâu đời,từ thời xa xưa thì mới càng có giá trị.”
“Có mấy triều đại Tiền Lê, Lý, Trần, Hậu Lê, Tây Sơn thì triều Tây Sơn là triều đại gần với chúng ta rồi.
Ngoại trừ nếu đó là cái nổi bật của thời kỳ bằng không thì không có giá trị cao đâu.”
Nghe được mấy lời của Trình Điểu Phong, trong lòng Đổng Thái Minh kêu lộp bộp, bên dưới bục sân khấu nhiều người đang thì thào bàn luận.
“Cao Phong, tôi quên chưa nói với anh.
Dù cho ba đồ vật này đều là hàng thật.”
“Nhưng mà nếu giá trị thực tế của chúng không cao như giá mà Đổng Thái Minh đã mua thì cũng coi như là anh đã thua.”
Nam Phương Minh Nguyệt hơi lưỡng lự rồi ra thêm điều kiện.
Suy cho cùng, nếu giá trị thực tế thấp hơi so với tiền đã mua thì đó cũng là một kết quả sai lâm.
“Được thôi”
Không ngờ được Cao Phong lại không chút do dự gật đầu đồng ý.
Nam Phương Minh Nguyệt không thể nghĩ ra sự tự tin của Cao Phong đến từ đâu? Cô ta tạm cho là Cao Phong đang bị quá khả năng của anh.
“Thầy Phong, đây thực sự là đồ vật vào thời Tây Sơn sao? Có nghĩa là giá trị của nó không nhiều đúng không?”
Đổng Thái Minh dừng lại chút rồi sốt ruột hỏi.
“Đó chắc chắn là đồ vật vào thời Tây Sơn.
Còn giá trị là bao nhiêu, tôi cần phải xem lại”
Trình Điểu Phong gật đầu.
Đổng Thái Minh đã không còn ôm hy vọng gì nữa.
Đương nhiên, đồ cổ nào càng lâu đời, bảo quản đầy đủ thì giá trị của chúng cảng cao.
Nhưng trước hết phải đủ cổ, thế nào là cổ chứ? Chỉ cần nắm đủ lâu.