Chương 4231
“Cây cột ở đây coi như lời nhắn đến cho mẹ tôi rằng con trai mẹ bây giờ đi làm một người anh hùng, có chết cũng không hối tiếc, kiếp sau con sẽ làm tròn chữ hiếu với mẹ sau.”
“Tạm biệt Việt Nam! Tạm quê hương thân yêu của tôi.”
Một người, mười người, trăm người, hàng nghìn người, hàng chục nghìn người.
Vốn có ba mươi nghìn chiến sĩ đứng canh gác ở biên giới, thoáng cái đã có hơn nửa trong số đó rời đi,
Ở cột mốc biên giới đã có hơn chục nhìn chiếc áo khoác quân đội được gấp đó, ai nhìn vào cũng giật mình.
“Mọi người! Mọi người!”
Cậu thanh niên mặc áo khoác hàm giáo hét lớn với mấy người kia, tức đến mức không nói nổi hết câu.
“Này, mấy người, mẹ nó cứ, đợi tôi một chút!”
Cuối cùng thì cậu thanh niên đó cũng nói được một câu trọn vẹn rồi cởi phắt áo khoác ra, cầm súng chạy về phía trước.
“Sống chết có số, giàu nghèo nhờ trời. Đi thôi!”
Những người còn lại cũng chẳng do dự gì nữa, cũng đi theo bọn họ.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, mà phần biên giới đã trống trơn, không còn một ai.
Chỉ còn lại hơn ba mươi nghìn chiếc áo khoác lính đã được gấp gọn lại ở cột mốc biên giới, giống như đang âm thầm nói ra thông điệp gì đó.
Thủ đô, chỗ của ông Trần.
Trợ lý Trương ngồi yên lặng ở ghế trong phòng, bình tĩnh uống trà.
Vốn dĩ khi anh ta đến đây, nhóm người Diệp Thiên Long đã định rời đi rồi, nhưng trợ lý Trương lại ngăn họ lại.
Bây giờ, trong phòng đang rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có mỗi tiếng uống trà của trợ lý Trương vang lên mà thôi.
Còn nhóm người ông Trần, Diệp Thiên Long và Vu Chính Bình thì lại ngồi cạnh, không nói lời nào.
Ai cũng biết là mục đích mà trợ lý Trương đến đây chắc chắn là để trông chừng mấy người ở đây, không cho các ông làm loạn.
Điều này khiến nhóm người Diệp Thiên Long thầm cảm thấy tức giận.
“Trợ lý Trương…”
Ông Trần châm một điếu thuốc, vừa định lên tiếng nói chuyện.
“Ông Trần, chỗ tôi mới có một ít trà lá, để lần sau tôi mang cho ông một ít nhé.”
Ông Trần còn chưa nói gì thì trợ lý Trương đã ngắt lời ông ta.
Ông Trần dừng lại, nhìn liếc qua Diệp Thiên Long, không nói thêm gì nữa.
“Trợ lý Trương, tôi…”
Diệp Thiên Long nuốt nước bọt, cũng chuẩn bị lên tiếng nói chuyện.
“Mời hút thuốc.”
Trợ lý Trương lấy ra một hộp thuốc lá đặc biệt, rất cao cấp ra đưa cho mọi người.
Nhưng điều khiến trợ lý Trương bất ngờ là không ai nhận lấy thuốc của anh ta cả.
Dù là Diệp Thiên Long hay là vị sĩ quan Trọng Dương Bình thì ai cũng đều không nể mặt trợ lý Trương cả.
Trợ lý Trương từ từ thu tay về, nhìn liếc qua mọi người.
Sau đó anh ta yên lặng hơn mười giây rồi mới từ từ lên tiếng nói ra: “Nhìn vào chiều dài lịch sử bao năm qua, người làm chuyện quốc gia thường không để ý đến những việc nhỏ.”
“Dù có là vị vua nào đi chăng nữa thì cũng khó mà vì một người mà trả ra cái giá đắt bằng mạng sống của mấy chục nghìn người khác.”
Trợ lý Trương nói những câu này, có nghĩa là đã tỏ rất rõ quan điểm của bản thân.
Diệp Thiên Long cắn răng, đang định lên tiếng nói chuyện thì trợ lý Trương lại xua tay, ngăn ông ta lại.
“Các ông đừng phản đối tôi, chuyện này không có cửa để thương lượng đâu.”
“Việt Nam chúng ta phát triển mấy chục năm mới có cảnh dân giàu nước mạnh, đất nước bình yên như bây giờ. Tuyệt đối không thể vì một người mà trả giá lớn như vậy, dù đó có là ai đi chăng nữa!”
“Dù người đó có là Diệp Thiên Long ông, hay là Trần Thiên Tung ở đây, hay kể cả có là tôi đi chăng nữa thì cũng không thể nào.”
“Huống chi, nói khó nghe hơn thì bây giờ còn chưa rõ cô ấy sống chết ra sao.”
Trợ lý Trương vừa dứt lời thì Diệp Thiên Long đã định đứng lên, đến gần chỗ anh ta.
Nhưng Trọng Dương Bình đưa hai tay ra, giữ chặt lấy Diệp Thiên Long.
Trợ lý Trương là người đi đàm phán.