RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3256

Tám giờ tối.

Cao Vũ hoàn thành mọi việc trước khi trở lại nhà họ Diệp.

Một số người làm đã chăm sóc Kim Tuyết Mai rất tốt, khi Cao Vũ trở lại anh nhanh chóng đứng dậy và chào hỏi.

“Cảm ơn, hai người nghỉ ngơi sớm đi.”

“Sau khi tôi về, cô không cần phải chăm sóc Tuyết Mai. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”

Cao Vũ cười nhẹ và vẫy tay với một số người làm của mình.

“Vâng, cậu chủ.”

“Nếu cậu chủ cần bất cứ điều gì, cậu chủ có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Một vài người không dám nói nhiều, đều gật đầu đi xuống.

Một vài người trong số họ sống trong phòng của người làm ở tầng một và có thể chăm sóc Kim Tuyết Mai bất cứ lúc nào.

” Cao Vũ, anh đã ăn cơm chưa?”

Cao Vũ đỡ Kim Tuyết Mai đi về phía phòng ngủ.

“Ăn rồi, như thế nào, ở nhà họ Diệp vẫn quen à?”

Cao Vũ cười nhẹ, đỡ Kim Tuyết Mai bước vào phòng ngồi xuống.

“Rất tốt, nhưng họ… dường như quá lịch sự với em.”

“Điều đó làm cho em cảm thấy em giống một người khách hơn.”

Kim Tuyết Mai cắn nhẹ môi dưới, vẻ mặt không biết làm sao lắc đầu.

Cao Vũ cười bất lực khi nghe được lời này, quả nhiên có rất nhiều phép tắc của dòng họ lớn.

Kim Tuyết Mai bây giờ là con gái lớn chính thống của nhà họ Diệp, là con gái của Phạm An Quốc.

Hơn nữa, cô còn là người kế thừa tương lai của nhà họ Diệp.

Quan trọng hơn, chồng của Tuyết Mai là Cao Vũ!

Với nhiều lý do như vậy đã nâng vị trí của Kim Tuyết Mai lên một tầm cao mà mọi người phải ngưỡng mộ.

Vì vậy, việc những người đó tôn trọng và lịch sự với Kim Tuyết Mai là điều hiển nhiên.

“Không thành vấn đề, chúng ta sẽ không ở đây quá lâu.”

“Nếu không quen, sau khi chúng ta sau đám cưới sẽ về lại thành phố Đà Nẵng.”

Cao Vũ nhẹ nhàng ôm Kim Tuyết Mai vào lòng, nhẹ nhàng nói.

“Chồng à, thật ra em muốn về thành phố Hà Nội trước, sau đó mới về thành phố Đà Nẵng.”

Kim Tuyết Mai do dự vài giây, nhưng vẫn nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Ở trước mặt Cao Vũ cô thật sự không cần giấu diếm chuyện gì.

“Quay trở lại thành phố Hà Nội…” Cao Vũ có chút im lặng khi nghe thấy những lời này.

Có vẻ như suy nghĩ lúc trước của anh khá tốt.

Kim Tuyết Mai là một người rất nghiêm túc trong tình cảm, vẫn không thể vứt bỏ thành phố Hà Nội.

Cao Vũ cũng đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân, anh cũng cảm thấy cuộc sống ở thành phố Hà Nội thú vị hơn nhiều so với ở hải phận của nhà họ Cao và anh càng trân trọng nó hơn.

Hải phận nhà họ Cao giống như nơi giam giữ, tuy rằng cơm ăn áo mặc không phải lo nhưng cũng không có gì thú vị hết.

Nhưng thành phố Hà Nội thì khác, có quá nhiều kỷ niệm về Cao Vũ ở thành phố Hà Nội.

Thậm chí, ở đó anh còn gặp được người phụ nữ anh yêu, người làm anh cảm thấy cả đời nên yêu cô như báu vật.

Ngoài Kim Tuyết Mai ra cũng có rất nhiều người khiến Cao Vũ không thể từ bỏ.

Dù sao thì nơi đó là gốc rễ của anh, đó là nơi anh đã dùng hết sức lực để vươn lên.

Tất nhiên anh sẽ không dễ dàng cắt đứt.

“Đúng vậy Cao Vũ, dù sao em cũng đã sống ở thành phố Hà Nội hơn hai mươi năm.”

“Em không cùng dòng máu nhà Kim nhưng người nhà họ Kim cũng đã nuôi em khôn lớn.”

“Gia đình nhà họ Kim đã rất tốt với em, bây giờ thì em có thể hiểu tại sao lúc trước mẹ lại đối xử tệ bạc với em.”

“Dù sao em cũng không phải là người nhà ruột thịt, có thể nuôi em ăn mặc em cũng đã cảm thấy rất vui.”

Lời nói của Kim Tuyết Mai cũng xuất phát từ tận đáy lòng.

Cao Vũ biết tính cách của Kim Tuyết Mai.

Bình luận

Truyện đang đọc