“Vậy không phải lúc nãy mày nói, đợi lát nhìn xem ai gọi ai là cha sao? Bây giờ mày nói tao nghe, hai ta ai gọi ai là cha?”
Long Tuấn Hạo đưa tay nắm lấy tóc người trung niên, ánh mắt trêu tức hỏi.
“Tôi… Tôi gọi, tôi gọi anh là cha! Cha, con sai rồi, cha tha cho con đi!”
Lúc này người trung niên lấy lại tinh thần, không ngừng cầu xin Long Tuấn Hạo tha thứ.
“Mẹ nó, đúng là đéo có ý nghĩa!”
Trong nháy mắt Long Tuấn Hạo mất đi hứng thú, vốn còn tưởng rằng thằng cha này là một tên cứng xương cứng đầu chứ.
Kết quả, cũng mẹ nó là một thằng hèn nhát.
“Cha, con sai rồi! Cha tha cho con!”
—-
“Tôi chính là con trai của anh, làm ơn tha cho tôi đi!”
Người đàn ông trung niên này không còn một chút kiêu ngạo như trước kia, hiện tại đã bốn mươi tuổi, lớn hơn Long Tuấn Hạo những hai mươi tuổi nhưng ông ta lại đang không ngừng gọi cha.
Đối mặt với điều này, thật sự là một lời khó có thể nói hết.
“Mẹ nó, tao không có đứa con trai như mày, mau cút đi!”
Long Tuấn Hạo bất thình lình giơ chân phải lên, đạp một cước, đá bay người trung niên kia ra ngoài.
Sau đó, Long Tuấn Hạo xoay người bước đi, về tới chỗ đoàn quân liên minh.
Mà trong khi đó, những người chiến sĩ thuộc đoàn quân liên minh Phong Hạo có trách nhiệm đoạt lại vũ khí, lúc này đang cầm vũ khí mà từng người thu được về đơn vị.
Rất nhanh chóng sau đó, toàn bộ vũ khí của những tên lính không có người chỉ huy đều bị tịch thu hết. Hiện giờ trong tay bọn họ dĩ nhiên là không có bất kỳ vũ khí nào.
Nếu trong tay bọn họ mà có vũ khí thì nói không chừng trong cơn giận dữ, có thể tập hợp lại liều mạng với Cao Phong.
Nhưng mà hiện tại, bọn họ mất đi vũ khí thì giống như là con cọp bị nhổ răng, căn bản là trở mình không ra cái cành hoa gì, không thể tạo nên sóng to gió lớn được.
Cho dù Cao Phong có đưa tay tới thì bọn họ cũng không có năng lực cắn thương Cao Phong.
“Anh Phong, vũ khí đã được thu lại xong hết rồi! Chúng ta cũng đã tiến hành lục soát trên người bọn họ rồi, xác nhận là không một ai còn có vũ khí.”
Một sĩ quan quân đội đi đến trước mặt Cao Phong, hạ thấp âm lượng báo cáo.
“Tốt lắm!”
Cao Phong gật gật đầu, sau đó ánh mắt quét về phía hơn mười nghìn quân lính không có người chỉ huy đang bị bắt giữ kia.
Trông thấy Cao Phong nhìn về phía bọn họ, những người này cảm giác được sự chấn động sâu trong lòng, nháy mắt hiện lên vẻ mặt hoang mang và lo sợ.
“Anh Phong, chúng ta phải xử lý bọn họ như thế nào?”
Long Tuấn Hạo một bên vừa thay băng đạn cho khẩu súng tiểu liên, một bên thì quay đầu hỏi.
Cao Phong hơi hơi xua tay, sau đó cất bước đi đến trước mặt những tên lính không có người chỉ huy kia.
“Thật ra, tôi đã cho mọi người một cơ hội rồi. Trong khoảnh khắc khi mà tôi chiếm đóng được khu Tây Vực này, tôi đã cho mọi người một cơ hội. Tôi đã cho thời gian suy nghĩ trong vài ngày, chờ tất cả mọi người quay đầu trở về đây, nhưng chính là mọi người lại không chịu.”
Cao Phong nói đến đây thì hơi dừng lại, mà những người thuộc binh đoàn lính đánh thuê rải rác này, trong lòng mỗi người đều cảm thấy vô cùng hối hận.
Sớm biết là mọi chuyện sẽ như vậy, bọn họ đã gia nhập liên minh Phong Hạo từ lâu rồi!”
Nếu như gia nhập liên minh Phong Hạo thì còn có nhiều chuyện như vậy xảy ra hay không?
Đã vậy năng lực của Cao Phong này cực kỳ cao, đến ngay cả tướng quân Jack cũng bị anh dọa cho phải rời đi.
“Anh Phong, thật ra…”
Bên kia có người đang muốn nói nhưng lại bị Cao Phong phất tay, cắt ngang lời nói: “Hãy nghe tôi nói trước đã.”
“Vâng!”
Không một ai dám nói chuyện, tất cả đều duy trì sự trầm mặc, chăm chú nghe từng lời Cao Phong nói.
“Tôi cho mọi người cơ hội để quay đầu trở về nhưng không một ai đến đây. Chẳng qua việc này cũng không có gì là to tát cả, mặc dù mọi người không phục tôi nhưng tôi vẫn sẽ như cũ sẵn lòng cho tất cả một cơ hội nữa. Sở dĩ đó là lý do vì sao mà tôi vẫn không động đến mọi người, thậm chí tôi còn chuẩn bị xây dựng một khu thương mại ở trên thị trấn nhỏ. Đến lúc đó, mọi người có thể đến đó để phát triển tốt hơn, buôn bán vô cùng thuận lợi, nhưng mà tất cả lại một lần nữa không biết quý trọng lấy cơ hội này.”