**********
“À, giám đốc Trung chú ý cách xưng hộ của mình chút, cảm ơn." Kim Tuyết Mai chỉ cười nhạt và đáp lại bằng một giọng rất nghiêm túc.
Phí Văn Trung sửng sốt một lát rồi nở nụ cười ngay: "Được rồi, Cao Tuyết, cô đi một mình về, hay là để tôi đưa cô về nhé?" "Hả?” Kim Tuyết Mai hơi bất ngờ, lẽ nào Phi Văn Trung không biết, hàng ngày Cao Phong vẫn đưa đón cô đi làm sao?
Nhưng Kim Tuyết Mai cũng không nói nhiều với Phí Văn Trung, cô khách sáo đáp lại: “Cảm ơn giám đốc Trung, không cần đầu
Kim Tuyết Mai nói xong thì đi thẳng ra ngoài. “Ấy! Cao Tuyết, chờ đã, nhà cô ở đâu xem chúng ta có tiện đường không?”
Thấy Kim Tuyết Mai quay người rời đi thì Phí Văn Trung cảm thấy hơi không vui, anh lại vội vàng đuổi theo. “Thật sự không cần đầu giám đốc Trung, có người tới đón tồi rồi." Kim Tuyết Mai khách sáo nói. “A, tôi nhớ ra rồi, hình như tôi nhìn thấy người đến đưa đón cô rồi. Côi gọi xe đến đón à?" “Như thế chi bằng để tôi đưa cô về." Ảnh mắt Phí Văn Trung lóe lên vẻ khinh thường, anh ta giơ tay ấn chìa khóa xe. Một chiếc BMW X6 ở đẳng xa sáng đèn và phát ra tiếng mở khóa bíp.
Phí Văn Trung tự tin nhìn Kim Tuyết Mai, người ta thường nói con gái thà ngồi khóc trong xe BMW còn hơn cười khi ngồi trên xe đạp.
Chiếc BMW X6 của anh ta chẳng lẽ không bằng chiếc taxi mà Kim Tuyết Mai ngồi sao?
Nhưng Kim Tuyết Mai thậm chí còn không nhìn vào chiếc BMW, cô chỉ lặng lẽ đứng một chỗ chờ đợi.
Từ xa, một chiếc xe Santana màu trắng đang chậm rãi đi về phía bên này.
Hai người đều không để ý đến chiếc xe này vì dù sao nó cũng chỉ là một chiếc Santana bình thường, không thu hút sự chú ý của người khác lắm. “Cao Tuyết, để tôi đưa cô về đi. Dù sao tôi cũng đang nhàn rồi lại tiện đường mà, rất nhanh thôi."
Phí Văn Trung vẫn không muốn từ bỏ, anh ta cổ lôi kéo Kim Tuyết Mai một lần nữa. “Thật sự không cần đầu, cảm ơn anh." Kim Tuyết Mai đứng sang một bên và quay đầu nhìn về phía xa.
Từ trước đến nay Cao Phong vẫn luôn đúng giờ, sao bây giờ anh vẫn chưa đến nhỉ? “Ây dà, đi thôi, đi thôi.
Phí Văn Trung hiểu rằng để theo đuổi một cô gái như Kim Tuyết Mai phải mềm nắn rắn buông.
Vì vậy anh ta vừa nói vừa đi tới kéo tay Kim Tuyết Mai. “Chạm thử vào cô ấy đi, tôi chặt tay anh."
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Kim Tuyết Mai và Phí Văn Trung cùng ngần người ra, cô quay đầu lại về phía âm thanh vừa phát ra.
Cô nhìn thấy Cao Phong đẩy nhẹ cánh cửa chiếc xe Santana và bước xuống.
Đương nhiên, Phi Văn Trung không sợ Cao Phong nhưng anh ta vẫn thu lại cánh tay đang kéo Kim Tuyết Mai. “Vũ... anh Vũ." Kim Tuyết Mai vô cùng vui mừng, cô định gọi anh Phong nhưng nửa chừng đã kịp đổi lại là anh Vũ.
Phi Văn Trung cũng cau mày liếc nhìn Cao Phong, đương nhiên anh ta đã từng nhìn thấy Cao Phong nhưng lúc trước anh ta luôn giả vờ không biết. Nên khi nhìn thấy Cao Phong lái xe qua anh ta cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nhưng Phi Văn Trung thấy đó chỉ là một chiếc xe bình thường nên tỏ ý khinh thường.
Anh ta lại một chiếc BMW X6 nên chiếc xe Santana chỉ 200 triệu này không lọt vào mắt anh ta. “Em giới thiệu với anh một chút, đây là Tổng giám đốc của công ty em, Phó Văn Trung. Kim Tuyết Mai bước tới và nằm lấy cánh tay của Cao Phong, cô vừa cười vừa nói. Thấy Kim Tuyết Mai nằm lấy cánh tay của Cao Phong, mắt Phó Văn Trung lóe lên một tia ngưỡng mộ và cả sự đổ kỵ nữa. “Phi Văn Trung?” Khi Cao Phong nghe đến cái tên này thì anh nhìn anh ta bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.
Cái tên này thật thú vị. “Cao Tuyết, đây là ai vậy?” Phó Văn Trung họ một tiếng, anh ta giả vờ như mình chỉ tùy tiện hỏi đến Cao Phong ngừng lại một lúc rồi mới trả lời: "Tôi là em... “Là chồng của tôi, Cao Vũ. Không đợi Cao Phong nói xong, Kim Tuyết Mai đã giành lời anh nói trước. Lúc nói câu này, vẻ mặt Kim Tuyết Mai đem theo vẻ tự hào kiêu ngạo, như thể việc là vợ của anh là một chuyện đáng tự hào nhất trên đời này vậy.
Nghe thấy Kim Tuyết Mai nói vậy thì ánh mắt Phó Văn Trung hiện lên vẻ u ám.
Quả nhiên tên này là bạn trai của Kim Tuyết Mai, chẳng trách ngày nào cũng đưa đón cô đi làm. “Ha ha, Cao Tuyết, bạn trai là bạn trai, trước khi kết hôn không được gọi bạn trai là chồng đâu." Phó Văn Trung cười và nói, trong lời nói của anh ta còn ẩn ý gì đó.
Kim Tuyết Mai cũng lười không muốn giải thích với Phó Văn Trung, cô chỉ chào một câu rồi lên xe đi về. “Tuyết, em cứ lên xe trước đi.” Cao Phong vỗ vai cô.
Kim Tuyết Mai ngoan ngoãn gật đầu rồi từ từ bước ra chỗ chiếc xe.
Còn Cao Phong thì từ từ quay người lại, anh tiến lên trước một bước đứng trước mặt Phí Văn Trung.
Phí Văn Trung cũng không sợ hãi gì mà nhìn thẳng lại Cao Phong. Anh ta còn lắc lắc chùm chìa khóa của chiếc BMW trong tay, muốn thể hiện mình hơn hẳn Cao Phong. “Đừng gây chú ý với cô ấy, nếu không cậu sẽ hối hận đấy.
Cao Phong nheo mắt lại, anh vứt lại cho Phí Văn Trung một câu rồi đi thẳng lên xe, khởi động xe rời đi.
Phí Nguyễn Phong đứng đơ người ở chỗ đó trong mấy chục giây rồi mới đưa tay lên xoa xoa gáy. Anh ta tức giận, quay sang đá bồn hoa bên cạnh một cú
Ông đây đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, chẳng lẽ lại để một thắng đi cái xe Poussin quèn uy hiếp sao. “Giả vờ giả vịt cái gì, lái một cái Poussin nát, chọc ông đây buồn cười chết mất." “Đáng ra ông mày cũng không định làm gì, nhưng mày lại dám uy hiếp tao à? Nếu tạo không làm gì nhất định lõi với câu uy hiếp của mày.
Phí Văn Trung chế nhạo khinh thường, rồi sau đó lái chiếc BMW của mình rời đi.
Trên đường. “Anh Phong, em không có gì với anh ta đâu.
Mặc dù biết là không cần thiết nhưng Kim Tuyết Mai vẫn giải thích với Cao Phong một câu
Cao Phong cười nhẹ rồi trả lời: “Anh biết mà, ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà. Ai bảo vợ anh xinh đẹp như vậy chứ?"
Kim Tuyết Mai đảo mặt vòng quanh, cô nói: “Người ta đều nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào đó thì không đi nổi nữa. Yêu mà anh nói có phải kiểu này không?"
Cao Phong không hề suy nghĩ mà trả lời luôn. "Anh nghĩ là phải đấy.”
Nói xong, tự nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng, anh chậm rãi quay đầu lại.
Anh chỉ nhìn thấy Kim Tuyết Mai đang tức giận nhìn anh, khuôn mặt cô cũng hơi phồng lên. "Sao, có chuyện gì vậy?” Cao Phong hơi bối rối. “Theo lời anh nói thì khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, anh cũng không đi nổi đúng không?” Kim Tuyết Mai nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cao Phong sửng sốt một chút, anh xấu hổ sở sở chóp mũi rồi đáp: "Không có, không có “Hứ, rõ ràng là có." Kim Tuyết Mai trợn mắt rồi cô hỏi: “Chiếc xe này từ đầu ra vậy? Ngôi thoải mái thật đấy. “Thậm chí nó còn thoải mái hơn nhiều so với
RollsRoyce của chúng ta nữa. Bây giờ mấy chiếc xe giá bình dân tốt vậy sao?” Kim Tuyết Mai đưa tay chạm vào chiếc ghế da và cánh cửa bên cạnh, cô ngạc nhiên quay sang hỏi anh.
Cao Phong nhàn nhã bật nhạc trong xe lên, anh để một bản nhạc có tiết tấu chậm.
Nhất định Kim Tuyết Mai không tin rằng chiếc Poussin này chỉ có giá vài trăm triệu sao? “Anh nói cho em biết, chiếc Poussin này không phải là một chiếc Poussin bình thường đâu." Cao Phong chẹp chẹp mồi, anh định giải thích ngay. “Thế anh nói đi, không bình thường ở chỗ nào?” Kim Tuyết Mai tò mò hỏi.
Cao Phong quay đầu liếc nhìn ra bên ngoài, rồi chỉ vào một chiếc xe BMW ở ven đường anh nói: “Chiếc Poussin của chúng ta có thể mua được 5 6 chiếc kia. “Thật sao?” Kim Tuyết Mai không tin.
Cao Phong vừa định nói tiếp thì ánh mắt anh nhìn sang một chỗ rồi lập tức phanh xe lại. “Có chuyện gì vậy?” Chiếc xe phanh gấp làm Kim Tuyết Mai bị xô về phía trước, cô lập tức ngồi thẳng lại và hỏi.
Lúc này, Cao Phong mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh hoàn toàn không nghe thấy Kim Tuyết Mai vừa nói gì. Anh đã nhìn thấy cái gì, anh nhìn thấy trong bóng tối, một cửa hàng trên một con phố
Căn nhà đó là một phòng tập gym.
Phòng tập gym không có gì quá hiếm gặp nhưng cái tên trên đó làm anh chủ ý, phòng tập gym Thần Phong.
Thân Phong.
Trong đầu anh hiện ra vô số ký ức.
Hình ảnh Khúc Đại Minh và phòng tập thể hình Phong Minh hiện ra trong đầu anh.
Cao Phong dừng lại mấy giây rồi anh đẩy cửa xe bước xuống, đi về bên đó. “Anh Phong, anh làm gì vậy?” Kim Tuyết Mai vội vàng hỏi. “Em ở trong xe chờ anh, anh đi mua ít đồ
Hai mắt Cao Phong dán chặt vào phòng tập thể hình đó, tim anh đập thình thịch, anh không kiềm được mà bước đi càng lúc càng nhanh.