Chương 988
Cao Phong lần lượt lật từng trang hồ sơ, tập trung vào những thế lực hàng đầu ở thị trấn bi*n đ*ng này. Mặc dù nói rằng anh sẽ phải bắt đầu lại từ đầu ở thị trấn này, nhưng Cao Phong sẽ không thu phục từ những điểm nhỏ lẻ như ở Hà Nội trước đó. Thời gian không cho phép Cao Phong làm như vậy, và tình thể hiện nay càng không cho phép anh làm điều Lần này, Cao Phong đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể trực tiếp năm giữ quyền kiểm soát vòng tròn quyền lực hàng đầu ở thị trấn bi*n đ*ng.
Đến lúc đó những thế lực nhỏ hơn ở bên dưới tự nhiên sẽ phải đưa ra những lựa chọn sáng suốt.
Chỉ có cách này mới có thể nhanh chóng tập hợp được lực lượng của riêng mình, đồng thời cũng đấy nhanh quá trình quay trở về Hà Nội.
“Thị trấn bi*n đ*ng được chia ra thành ba khu vực đô thị lớn, lần lượt ở phía Đông, phía Nam và phía Tây, còn ở giữa chính là trung tâm thành phố.
Cao Phong vừa xem xét những thông tin mới, vừa lục lại những dữ liệu đã được ghi nhớ trong đầu.
Sau khi viết ra một số thông tin quan trọng, Cao Phong nhẹ nhàng dựa người vào lưng ghế sô pha, khế nhằm mắt lại. Bộ não anh bây giờ đang hoạt động với năng suất rất cao.
Mỗi một kế hoạch đều đang được dàn dựng lên trong đầu anh, vô cùng chi tiết và cẩn thận. Nếu như gặp phải bất cứ trở ngại gì, anh sẽ lật ngược tình thể và bắt đầu dàn dựng lại.
Đối với từng yếu tố, từng khía cạnh, Cao Phong đều cân nhắc vô cùng kỹ lưỡng Xét cho cùng, tất cả những chuyện có liên quan đến tương lai của toàn bộ các thành viên trong khối tập đoàn Đế Phong thi đều không thể để xảy ra sai sót, Mỗi một phương án được nghĩ ra cũng giống như một bàn cờ vậy, và tất cả những quân cờ xếp thành hàng đó đều đang hiện ra trong đầu của Cao Phong Chỉ cần có một chút không hài lòng, Cao Phong sẽ lật đổ bàn cờ và sắp xếp lại các quân cờ của mình.
Từ Khúc Đại Minh, Vũ Hoàng Lê cho đến Dư Văn Cường, hay bao gồm cả người chưa có mặt tại đây là Cao Kim Thành thì Cao Phong đều đã sắp xếp cho tất cả những người này những nhiệm vụ riêng mà bọn họ cần phải hoàn thành.
Lần này, anh nhất định phải giải quyết một cách nhanh chóng, nằm gọn toàn bộ thị trấn bi*n đ*ng trong lòng bàn tay.
Bên cạnh đó, ở Thủ đô Hà Nội, tại biệt thự trung tâm của khu dân cư Phương Đông, Kim Ngọc Hải và Kiều Thu Vân đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, trên mặt hai người đều toát ra vẻ bực bội, khó chịu.
“Tôi nói cho bà biết, bà tuyệt đối không được gọi cuộc điện thoại này!” Kim Ngọc Hải tức giận nói.
“Tại sao tôi lại không được gọi? Tôi cũng nói cho ông biết, tôi nhất định phải gọi!” Kiều Thu Vân “hử một tiếng, lạnh lùng đáp lại.
“khó khăn lắm mới biết được tin tức của con gái chúng ta và Cao Phong, điều đầu tiên mà ông nên nghĩ đến không phải là hỏi xem hai đứa nó đang sống như thế nào sao? Tại sao còn phải đợi đến khi Tuyết Mai trở về? Ông còn có lương tâm không?”
“Cao Phong đã làm gì có lỗi với bà mà bà khinh thường nó đến như vậy cơ chứ?” Mặc dù Kim Ngọc Hải đang ở trong phòng nhưng ông ấy vẫn hạ giọng xuống như một thói quen.
Mỗi khi nói đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến tin tức của Cao Phong và Kim Tuyết Mai, bọn họ đều phải vô cùng cần thận.
“Tôi không cần biết Dù sao thì con gái chúng ta nhất định phải quay trở về. Còn cậu ta sống chết ra sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Tôi chỉ cần con gái của tôi thôi. Gọi con bé trở về sau đó để cho nó tiếp xúc với cậu cả Bằng nhiều một chút.”
Kiều Thu Vân mới đầu còn khịt mũi, nói với giọng điều vô cùng lạnh lùng. Nhưng chỉ vừa nhạc đến cái tên Cao Bằng là bà ta lại trở nên vui vẻ ngay lập tức.
“Cao Phong trở thành bộ dạng như vậy cũng đều là vì để bảo vệ cho Tuyết Mai. Cậu ấy chẳng làm gì sai hết” Tuy rằng Kim Ngọc Hải ăn nói vụng về, nhưng ông ấy vẫn đáp lại Kiều Thu Vân với thái độ vô cùng cũng rán.
“Không làm gì sai sao? Bị người ta truy đuổi đến mức không dám về nhà, còn hai chúng ta cử luôn phải sống trong là sợ. Thể này còn chưa đủ sai sao?”
“Nếu như cậu ta thật sự tài giỏi như vậy thì tại sao không quay trở thành phố Hà Nội này đi? Ông xem cậu ta có dám không?”
Kiều Thu Vân lại “hừ” thêm một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Kim Ngọc Hải, tôi nói cho ông biết, Cao Phong chẳng qua chỉ là một con chó mất chủ, là một kẻ lang tháng không còn nơi nương tựa mà thôi. Những chuyện đó đối với cậu ta là chuyện thường xuyên xảy ra, đều đã có kinh nghiệm cả rồi.”
“Nếu không phải ngay từ lúc đầu cậu ta đã là một con chó lang thang thì sao có thể chịu ở rẽ ở nhà họ Kim chúng ta cơ chứ?”
“Cậu ta làm chó lang thang cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép cậu ta kéo theo Tuyết Mai nhà chúng ta cùng cậu ta lông bông khắp nơi, sống lay lật qua ngày.
Lỡ như để lộ ra hành tung thi đến cá tính mạng của con bé cũng sẽ bị đe dọa”
“Tôi nói cho ông biết, lỡ như thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Cao Phong có chết cũng không sao, nhưng con gái tôi mà xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó ông có hội hận cũng đã muộn.
Sau khi nghe những lời Kiều Thu Văn nói, Kim Ngọc Hải im lặng hồi lâu.