RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3660

“Đùng đùng đùng đùng!”

“Đùng đùng đùng đùng!”

Hai bên không ngừng nổ súng, mà khoảng cách cũng không ngừng kéo gần lại.

Cuộc chiến tranh vẫn tiếp tục kéo dài…

Chiến sĩ của Cao Phong bên này dù có trúng đạn đến gần chết cũng dùng chính cơ thể của mình để làm vật chắn trước mặt. Dùng một nhóm máu thịt của mình kết nên vật chắn cao dàym, đổi lấy sự sống của những người anh em của mình.

Những chiến sĩ vẫn còn sống sót vừa rơi lệ, vừa lặng lẽ chấp nhận, lại điên cuồng nổ súng.

Bọn họ giống như đã hẹn trước với nhau rồi vậy, cho dù là phải dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình đi chăng nữa cũng phải xông lên phía trước.

Từng giây, từng phút vẫn chậm rãi trôi qua.

Vốn dĩ ban đầu hàng người che chắn trước mặt Cao Phong chỉ là một tầng thật mỏng, hiện giờ đang càng lúc càng dày hơn.

Nhưng bề dày này tăng lên, đây đều là thân xác của các chiến sĩ Vũ Nặc, cả máu và thịt đều chất ở đấy!

Hàng chục chiến sĩ ở đường biên, họ đều đang trợn to hai mắt, đứng thẳng người.

Trong suốt quá trình này, bọn họ vẫn luôn nhìn rất rõ.

Cả trận chiến này, toàn bộ chiến sĩ bọn họ vẫn luôn đứng nghiêm, thẳng dáng, duy trì tư thế cúi rạp mình, yên lặng nhìn họ.

Ngay cả những giọt nước mắt trên mặt cũng không kịp lau đi.

“Người anh em à, người anh em của tôi…”

Hai mắt Cao Phong đỏ như máu, anh cầm bàn tay một chiến sĩ đã hi sinh, vẻ mặt anh vừa căm tức, vừa đau khổ.

“Lần này tôi sai rồi, là tôi đã suy nghĩ quá đơn giản, tôi không nên, không nên đưa các anh em qua đây!”

“Là tôi hại các cậu, là tôi, là do tôi!”

Cao Phong quỳ rạp xuống đất, hai tay đưa ra trước mặt, hung bạo tát bản thân mấy cái.

“Anh Phong! Anh đừng như vậy mà!”

“Chúng ta cũng đã giết chết hàng chục ngàn người bên kia, chúng ta không lỗ!”

“Trên chiến trường, chỉ có thể giết giặc, hoặc chỉ có thể bị giặt giết, đây vốn là nhân quả luân hồi.”

“Anh Phong, anh không sai, anh không hề sai!”

Sĩ quan phụ tá liều mình kéo lấy bàn tay Cao Phong, nghiến răng nghiến lợi khẽ quát lên.

“Đúng vậy, anh Phong, trên chiến trường, chúng ta có thể giết địch, vậy chắc chắn chúng ta cũng có thể bị địch giết chết!”

“Giây phút chúng ta giết chết mấy chục ngàn người, chúng ta vẫn phải luôn nhận thức được sẽ phải trả cái giá rất lớn, nhưng chúng ta không hối hận!”

Những chiến sĩ Vũ Nặc đứng bên cạnh anh, ai ai cũng nghiến răng mà nói.

Cao Phong hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng.

Anh không làm được, anh vẫn không thể thờ ơ nhìn anh em của mình bỏ mạng.

“Anh Phong! Trong mỗi cuộc chiến tranh, trong mỗi một trận chiến, chắc chắn đều sẽ có người phải hi sinh, phải bỏ mạng!”

“Muốn tránh khỏi thương vong, vậy phải đánh cho bọn chúng sợ, bắt bọn chúng phải khuất phục, đánh cho bọn chúng kinh hồn bạt vía, đánh nát lá gan bọn chúng, để bọn chúng không dám đối đầu với chúng ta nữa!”

“Mà lúc này, anh đang lãnh đạo, dẫn dắt bọn em cùng nhau tiến lên, bắt bọn chúng phải thuần phục, cho nên chắc chắn không thể tránh được thương vong.”

“Chúng ta không sợ hãi! Dùng cái chết của bản thân, cái chết của người đi sau, đổi lấy sự thịnh vượng mạnh mẽ, chúng ta không hối hận!”

Một người phụ tá nghiến răng và gầm lên.

“Không oán than, không tiếc hận!!”

Tất cả những người còn lại cũng hô to thật to.

Cao Phong sửng người, sau đó lại nghiến răng, tiếp tục chiến đấu.

Lúc này, có nói thêm nữa cũng vô ích thôi.

Không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải giữ vững tinh thần, chiến đấu hết mình.

Chiến đấu, tiếp tục chiến đấu.

Trong những phút giây này, xác người không ngừng đổ xuống.

“Anh Phong, chúng ta sắp hết đạn dược rồi, quân số cũng không còn được một nửa…”

Bình luận

Truyện đang đọc