RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 2001

Sức chiến đấu của Hoắc Võ Đống, thực sự quá là mạnh.

Nó mạnh đến mức cho dù Cao Phong có dùng biện phái gì thì cũng khó có thể chống lại sức mạnh khủng khiếp đó.

“Nói cho tôi biết, anh tại sao có lá gan lớn như vậy, giết học trò của ta?” Hoắc Võ Đống bước tới, giọng điệu bình tĩnh hỏi.

Hoắc Võ Đống muốn từng chút một phá hủy đi sự tự tin của Cao Phong và khiến cho anh ta phải chịu khuất phục mình.

Tuy nhiên, dù đến cuối cùng thì anh cũng không biết được tình cách của Cao Phong là như thế nào?”

Cho dù rơi vào hoàn cánh khó có thể nói được thà chết chứ không chịu đầu hàng, nhưng cũng sẽ nhất quyết không cúi đầu trước người khác.

“Giết, thì cũng đã giết, dựa vào cái gì để nói bây giờ?”

“Chi bằng, tôi muốn giết bọn họ đấy, đủ chưa?” Ánh mắt Cao Phong lộ ra vẻ lạnh lùng.

Những lời này, khiến Hoắc Võ Đống nghe thấy sửng sốt.

Anh thật không ngờ, tới thời điểm này mà Cao Phong lại dám cứng rắn, mạnh miệng như vậy!

Chẳng lẽ anh ta thật sự không sợ chết?

Lúc này, Cao Phong cũng đang đánh cược rằng lời tuyên bố vừa rồi, có thể mang lại kết quả như ý muốn.

Hoắc Võ Đống nhìn Cao Phong gần ba mươi giây, sau đó khẽ gật đầu nói: “Xem ra lúc trước tôi đã nhìn lầm anh.”

“Tính cách của anh thật sự rất cứng rắn, nhưng trước mặt tôi đã có rất nhiều tên cũng cứng đầu không chịu quỳ xuống, sau đó bị tôi một trưởng chết không toàn thây.”

Những lời này, Hoắc Võ Đống nói ra rất bình tĩnh, giống như đang kể lại một sự việc đã xảy ra.

Mà Cao Phong thực sự tin tưởng năng lực của Hoắc Võ Đống có thể làm được điều kinh khủng như vậy.

Tuy nhiên, muốn đem những chuyện đó ra hù dọa Cao Phong để anh quỳ xuống, thì Hoắc Võ Đống không khác gì một tên ngốc hay nói những điều mơ mộng viển vông.

“Bây giờ tôi sẽ cho anh hai con đường cuối cùng.”

“Một là quỳ xuống dập đầu lạy tôi, tôi sẽ tạm thời tha mạng đưa anh trở về nhà họ Cao.”

“Hai là chết ngay bây giờ!” Hoắc Võ Đống đứng sững lại, trong mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.

“Tôi chọn con đường thứ ba!” Khóe miệng của Cao Phong hơi cong lên.

“Ba?” Hoắc Võ Đống sửng sốt khi nghe thấy lời này.

“Ba, là anh sẽ chết!” Cao Phong trầm giọng nói, đột nhiên cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn chạy nhanh về phía Hoắc Võ Đống.

Hoắc Võ Đống chế nhạo, trong quá trình chiến đấu Cao Phong luôn bị anh dồn ép đánh tới tấp còn không đỡ được cái nào, thế nhưng bây giờ còn dám chủ động công kích, anh ta thật sự không biết chết chữ được viết như thế nào sao.

Viết sao!

“Ngây thơ!”

Hoắc Võ Đống giang hai tay ra, bắt đầu khởi động, thậm chí còn mang theo một luồng gió.

Giống như có một cây roi dài đập vào không khí, phát ra âm thanh như tiếng huýt gió.

“Xoạt xoạt!”

Cánh tay của Hoắc Võ Đống vung nhanh đến mức, xung quanh cánh tay kèm theo từng đợt dư ảnh nổ tung, quả thức là kinh người.

Ánh mắt Cao Phong nhìn chăm chú, nhưng tốc độ trên tay cũng là cực kỳ nhanh nhẹn, anh giơ cái gạt tàn thuốc lớn bằng thủy tinh lên, nhắm đến đầu của Hoắc Võ Đống mà lao đến đập.

Tới.

Thế nhưng, những cú vung tay liên tục của Hoắc Võ Đống đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ có một chút nghiềm ngẫm.

“Được rồi! Lần này tôi sẽ chống trả đòn tấn công của anh, khiến anh hoàn toàn hết hy vọng!”

Giọng nói của Hoắc Võ Đống trầm xuống, thế nhưng anh ta thực sự chắp tay sau lưng đứng vững vàng, chưa hề có ý định xuất thủ.

Anh ta đây là, có phải hay không muốn trốn tránh, ngược lại kiên quyết đương đầu kháng cự Cao Phong tấn công lúc này?

Đây nhất định là một thái độ khinh thường, khinh thường Cao Phong đến cực điểm!

Trong lòng Cao Phong tự nhiên có chút tức giận, sức mạnh trong tay lại lần nữa tăng lên, đạt tới cực điểm.

“Ầm!”

Ngay sau đó, chiếc gạt tàn bằng thủy tinh to lớn đập vào đầu của Hoắc Võ Đống.

Bình luận

Truyện đang đọc