Chương 4340
Cho nên chờ khi đám người Long Chí Minh tới rồi, Cao Phong lại trực tiếp đuổi bọn họ trở về.
“Sau đó thì sao? Bọn họ đâu? Đám người Cao Phong đâu?”
Diệp Thiên Long thấy trợ lý Trương im lặng không nói, cũng lười nói nhiều với ông ta, một lần nữa nhìn về phía chiến sĩ đồ đen hỏi.
“Cao tướng dẫn theo những người còn lại chuẩn bị quyết một trận tử chiến với đám cường đạo Tây Vực!”
“Căn cứ theo tin tức đám thương nhân thành phố Hà Nội kia đưa tới, lúc bọn họ rời đi, chênh lệch giữa song phương là một trăm ngàn người trở lên.”
“Nhân số bên phía đám cường đạo Tây Vực nhiều hơn phía Cao tướng một trăm ngàn người trở lên.”
Chiến sĩ đồ đen nói xong, Diệp Thiên Long lại thở dài một hơi, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế.
Chênh lệch một trăm ngàn người!
Người thường nghe thấy có lẽ sẽ không cảm thấy có gì lạ.
Nhưng đối với những người đã từng lên chiến trường như Diệp Thiên Long, bọn họ cực kỳ rõ ràng sự khủng bố của một trăm ngàn người này.
Một trăm ngàn chiến sĩ được võ trang đầy đủ sẽ mang đến lực tàn phá to lớn cỡ nào.
Nếu tiến vào tầm bắn, một trăm ngàn người cùng nổ súng, chỉ nháy mắt đã có thể xoắn giết không chỉ hai trăm ngàn người!
Cao Phong lấy gì để ngăn cản?
“Trợ lý Trương, nếu ông không muốn nhìn quân lệnh ba sao của Việt Nam ta là Cao Phong chết trận, hiện tại ông nên có quyết định!”
Diệp Thiên Long bỗng quay đầu nhìn về phía trợ lý Trương.
Trợ lý Trương dừng một chút, sau đó nói ra: “Chuyện liên quan đến quốc sự không phải việc nhỏ!”
“Thế nhưng lần này Cao Phong xuất chiến là vì chuyện riêng của bản thân, không liên quan gì tới việc nước.”
“Việt Nam không thể trực tiếp ra tay vì việc riêng của bất kỳ người nào.”
“Cho dù tất cả hành động của cậu ta đều đang suy nghĩ cho Việt Nam, nhưng Việt Nam vẫn không thể tùy tiện ra tay!”
Khi trợ lý Trương nói ra lời này, giọng điệu đã có chút hòa hoãn, thế nhưng thái độ vẫn không thay đổi.
“Phù!”
Diệp Thiên Long tức tới lồng ngực sắp nổ tung, đang định nói lời gì.
“Báo cáo! Chiến báo Tây Vực!”
“Chiến báo mới nhất nửa giờ trước, cường đạo Tây Vực lại có thêm viện binh.”
“Một trăm ngàn viện binh đánh bọc tới từ phía cánh khối tập đoàn Phong Hạo.”
“Hiện tại chênh lệch giữa song phương đã đạt đến hai trăm ngàn người trở lên!”
Sau khi chiến sĩ này hồi báo xong, trong phòng lại rơi vào tĩnh mịch.
Ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
“Không được! Tôi muốn tới đó!”
“Xong, lúc này thực sự xong!”
Cả người Diệp Thiên Long như bị điện giựt, trong đầu càng không ngừng ông ông.
Ông ta vẫn luôn rất có lòng tin với Cao Phong.
Cho nên dù khối tập đoàn Phong Hạo có ít hơn đối phương một trăm ngàn người, Diệp Thiên Long vẫn không quá căng thẳng.
Bởi vì ông ta biết, mỗi một binh sĩ Phong Hạo đều kiêu dũng thiện chiến. Dưới sự chỉ huy của Cao Phong, bọn họ càng có thể đánh ra hiệu quả mạnh nhất.
Trước đây khi Cao Phong đi Nam Cương cũng không được Việt Nam trợ giúp, thuộc hạ chỉ có không tới một trăm năm mươi ngàn người.
Kết quả thì sao, anh dùng tổn thất cơ hồ có thể không tính tới đánh tan gần hai trăm ngàn cường đạo Nam Cương, còn tiện tay thu phục được Cảnh Đông.
Cho nên ông ta có lòng tin rất lớn với Cao Phong.
Nhưng bây giờ, chênh lệch vốn là một trăm ngàn người lại tăng lên thêm một trăm ngàn người nữa.
Chênh lệch hai trăm ngàn người.
Như vậy làm sao đánh được?
Cho dù Cao Phong có ba đầu sáu tay, cho dù mỗi binh sĩ Phong Hạo đều có ba đầu sáu tay, cũng tuyệt không thể đánh lại!
“Này… một trăm ngàn người này ở đâu tới?”