RỂ QUÝ RỂ HIỀN

"Anh Vũ, anh đừng gọi tôi là cậu Minh, tôi không thể nào nhận nổi đâu."

"Được rồi, tôi lên trên đó."

Đổng Thái Minh nói, anh ta hít sâu một hơi rồi đứng lên.

Tay anh ta cầm theo ba bộ đồ vật đi vẽ phía trên bục thẩm định.

Khi Đổng Thái Minh bước lên trên bục, ánh mắt của mọi người ở dưới đều đồng loạt đổ dồn về trên người Đổng Thái Minh.

Mấy món đồ mà Dương Tuấn Minh đang có đều là những thứ mà Cao Phong không cần.

Cuối cùng, phát hiện ra cả bảy đồ vật đó đều là hàng giả.

Lúc này, ba đồ vật trong tay Đổng Thái Minh đều là Cao Phong bảo Đổng Thái Minh mua.

Liệu ba đồ vật này sẽ là hàng thật hay là hàng giả đây? Lúc này, trong lòng mỗi người đều vô cùng tò mò và mong đợi.

Đến tột cùng thì Cao Phong có phải là một bậc thầy về đồ cổ chân chính không? "Thầy Phong, thầy giúp tôi kiểm tra mấy món đồ này xem"

Đổng Thái Minh vừa khách khí nói vừa đưa khối ngọc âm dương ra.

"Đây chính là khối ngọc âm dương sao?"

Một ông già bên cạnh Trình Điểu Phong khẽ nói khi nhìn thấy khối ngọc âm dương này.

Những thứ như ngọc âm dương này không phải là hiếm.

Tuy nhiên, đồ vật này nhìn sơ qua cũng biết là không phải vật tầm thường.

Đổng Thái Minh hoàn toàn không biết gì về đồ cổ.

Anh ta mà nhìn đồ vật nào thấy không tốt thì đô vật đó chưa chắc đã tệ.

Trình Điểu Phong gật đầu, trên mặt ông ta không có nhiều ngạc nhiên.

Dù sao ông ta cũng đã làm trong ngành đồ cổ nhiều năm như vậy, không biết đã thẩm định được bao nhiêu đồ cổ rồi.

Về loại ngọc âm đương này, ông ta cũng đã kiểm định khoảng mười hai chiếc.

Trong lòng Đổng Thái Minh cảm thấy hơi lo lắng.

Anh ta đặt khối ngọc âm dương to cỡ lòng bàn tay xuống trước mặt ba thầy thẩm định.

Đâu tiên, thây đứng bên cạnh Trình Điểu Phong câm lên ngảm nghía một lúc, ông ta yên lắng suy nghĩ rồi mới đưa sang cho Trình Điểu Phong.

"Tinh tỉnh!"

Trình Điểu Phong nhận lấy sau đó ông ta nhẹ gõ ngón tay vào miếng ngọc.

m thanh độc đáo, nghe rất dày.2084656_2_25,60

Trình Điểu Phong gật đầu, ông ta lấy ra một cái đèn pin nhỏ ở bên cạnh rồi soi vào ngọc âm dương để thẩm định.

Mặc dù loại đèn pin xuyên thấu mạnh này không thể xuyên qua đá, nhưng những loại ngọc này vẫn có thể.

Đèn pin sáng chói rọi qua ngọc âm dương hướng về phía trên.

Trình Điểu Phong chậm rãi di chuyến đèn pin sáng, nhẹ nhàng di chuyển hai bên trái phải của ngọc âm dương.

Hai miếng ngọc một đen và một trắng, được khảm hoàn hảo vào nhau trông rất đẹp.

Theo ánh sáng của đèn pin chiếu vào, có thể nhìn thấy như ẩn như hiện chất ngọc bên trong.

"Là đồ tốt đấy!"

Bỗng nhiên, Trình Điểu Phong buộc miệng nói một câu.



Nghe thấy lời này của Trình Điểu Phong, mọi người ở giữa bục đều lâm vào trầm tư.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy như nâng cao tinh thần hơn.

Nam Phương Minh Nguyệt vẫn cố ngẩng cố lên, cô ta cực kỳ mong chờ nhìn lên phía trên bục.

Dù sao thì cô ta cũng đã cùng Cao Phong đánh cược, người nào thua sẽ phải thừa nhận bản thân mình là lợn rồi.

"Thầy Phong, sao rồi?"

Tim Đổng Thái Minh lúc này đang đập nhanh hơn mấy nhịp so bình thường.

"Năm của khối ngọc âm dương này cũng không lớn.

Có lẽ là rơi vào khoảng thời Tây Sơn, khi xảy ra chiến tranh thống nhất đất nước."

Trình Điểu Phong vừa ngắm nghía miếng ngọc vừa nhẹ giọng nói.

Nghe thấy vậy, đầu tiên, có rất nhiều người ngạc nhiên, sau đó thì bọn họ lại bật cười.

"Kết quả lại là thời Tây Sơn, khi diễn ra chiến tranh thống nhất đất nước sao? Cũng là hàng thật nhưng không được bao nhiêu tiên đúng không?"

"Chắc chắn là vậy rồi.

Đồ cố nào mà càng cổ, càng lâu đời,từ thời xa xưa thì mới càng có giá trị."

"Có mấy triều đại Tiền Lê, Lý, Trần, Hậu Lê, Tây Sơn thì triều Tây Sơn là triều đại gần với chúng ta rồi.

Ngoại trừ nếu đó là cái nổi bật của thời kỳ bằng không thì không có giá trị cao đâu."

Nghe được mấy lời của Trình Điểu Phong, trong lòng Đổng Thái Minh kêu lộp bộp, bên dưới bục sân khấu nhiều người đang thì thào bàn luận.

"Cao Phong, tôi quên chưa nói với anh.

Dù cho ba đồ vật này đều là hàng thật."

"Nhưng mà nếu giá trị thực tế của chúng không cao như giá mà Đổng Thái Minh đã mua thì cũng coi như là anh đã thua."

Nam Phương Minh Nguyệt hơi lưỡng lự rồi ra thêm điều kiện.

Suy cho cùng, nếu giá trị thực tế thấp hơi so với tiền đã mua thì đó cũng là một kết quả sai lâm.

"Được thôi"

Không ngờ được Cao Phong lại không chút do dự gật đầu đồng ý.

Nam Phương Minh Nguyệt không thể nghĩ ra sự tự tin của Cao Phong đến từ đâu? Cô ta tạm cho là Cao Phong đang bị quá khả năng của anh.

"Thầy Phong, đây thực sự là đồ vật vào thời Tây Sơn sao? Có nghĩa là giá trị của nó không nhiều đúng không?"

Đổng Thái Minh dừng lại chút rồi sốt ruột hỏi.

"Đó chắc chắn là đồ vật vào thời Tây Sơn.

Còn giá trị là bao nhiêu, tôi cần phải xem lại"

Trình Điểu Phong gật đầu.

Đổng Thái Minh đã không còn ôm hy vọng gì nữa.

Đương nhiên, đồ cổ nào càng lâu đời, bảo quản đầy đủ thì giá trị của chúng cảng cao.

Nhưng trước hết phải đủ cổ, thế nào là cổ chứ? Chỉ cần nắm đủ lâu.

Hiện tại, ngọc âm dương này là đồ vào thời Tây Sơn, hắn là không được nhiều tiền.

Có khi còn không thu lại được cả tiền vốn.



"Ha ha, Đổng Thái Minh, vừa rồi anh còn cười nhạo tôi đúng không? Bây giờ thì thế nào đây?"

"Miếng ngọc âm dương này của anh, lúc mua là bảy tỷ đồng phải không? Nhưng đồ thời Tây Sơn có thể đáng giá tới sáu trăm triệu đồng hay không chứ?"

Dương Tuấn Minh không nhịn được cười.

Anh ta đứng dậy cười lớn, trong lòng tràn ngập vui sướng.

Nhìn thấy những thứ trong tay của Đổng Thái Minh, dù là đồ thật cũng như không.

Nháy mắt, trong lòng anh ta đã cân bằng lại không ít.

Những người khác tuy không nói gì, nhưng cũng âm thầm gật đầu đồng ý.

"Tin tưởng ai không tin tưởng, anh lại đi tin tưởng một tay đua xe cơ chứ.

Tôi nói anh đúng ngu ngốc."

Khi Dương Tuấn Minh thấy Đổng Thái Minh không nói lời nào, anh ta lạnh lùng cười nói.

Lúc này, Đổng Thái Minh thật sự không tìm được từ ngữ thích hợp để phản bác.

Xét cho cùng, khối ngọc âm dương này đúng là vật có từ thời Tây Sơn.

Lúc trước anh ta cho rằng Dương Tuấn Minh thật nực cười, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, tự nhiên anh ta cũng không thể phản bác cái gì.

"Thầy Phong, đừng thẩm định nữa, phía sau vân còn có rất nhiều người đang chờ."

"Bản thân nó là một thứ không đáng giá rồi, có xem xét cũng chỉ lãng phí thời gian thôi."

Dương Tuấn Minh đứng lên, đầu tiên anh ta liếc nhìn Cao Phong, sau đó nhìn về phía trên bục rồi nói.

Cho đến lúc đó, Trình Điểu Phong mới chậm rãi đặt đèn pin xuống, ông ta nghiêng người về phía Dương Tuấn Minh hỏi: "Vậy thì anh nghĩ nó có giá trị là bao nhiêu?"

"Ít nhất thì cũng phải có giá trị là hai mươi tỷ đúng chứ? Nhựng mà cái này là vào thời Tây Sơn thì liệu có thể đạt được hai mươi tỷ sao?"

"Ừ, giá trị của miếng ngọc âm dương này thật sự không phải là hai mươi tỷ đồng."

Trình Điểu Phong gật đầu nói.

"Ha ha ha!"

Lúc này, Dương Tuấn Minh cất tiếng cười to.

Trong tiếng cười ấy của anh ta tràn đầy vẻ trào phúng và khinh thường.

"Ngọc này ít nhất cũng phải một trăm sáu mươi tỷ đồng"

Bỗng nhiên, Trình Điểu Phong nói.

Một câu này khiến cho tiếng cười đắc thắng của Dương Tuấn Minh dừng lại.

Trong chốc lát, Đổng Thái Minh thì mở to mắt nhìn chằm chằm Trình Điểu Phong.

Mà tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng đồng loạt hướng lên trên bục cao kia.

"Thầy Phong, thầy nói cái gì cơ?"

Mặt Dương Tuấn Minh tràn đầy kinh sợ, giọng anh ta cũng trở nên run rẩy hỏi lại.

"Tôi nói là, ngọc âm dương này có giá một trăm sáu mươi tỷ đồng.

Nhưng có thế giá trị của đồ vật này còn cao hơn thế."

"Hàng nghìn tỷ đồng cũng có khả năng."

Lời của Trình Điếu Phong khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.

Bình luận

Truyện đang đọc