Chương 4309
Kẻ thù Lương Tinh Hiệp đã bị anh giết chết hoàn toàn.
Về phần Vũ Hoàng Minh hôm nay cũng đã quay đầu là bờ, làm việc ở thành phố Hà Nội.
Mà những người khác, Cao Phong vốn không nhớ nổi mình còn có kẻ địch nào nữa.
Bởi vì suốt con đường anh đi, phần lớn kẻ địch đều đã bị Cao Phong giải quyết.
Hoặc là đã hoàn toàn trảm thảo trừ căn.
Thế nhưng nếu anh ta không phải kẻ địch của mình, vậy tới cùng những người này có lai lịch thế nào?
Nói chung, Cao Phong tuyệt đối không tin những người này đến trợ giúp mình.
Cho dù là vẻ mặt của người thanh niên này hay là vẻ mặt của gần trăm ngàn người phía sau anh ta, thoạt nhìn đều không giống như đến để trợ giúp mình.
Trên mặt bọn họ càng nhiều hơn là xen lẫn vẻ ý vị thâm trường, ở chỗ sâu trong đáy mắt còn có một chút khinh thường.
Cao Phong không tin viện binh của anh lại là một đám người như vậy.
“Ha ha, trước khi nói cho anh biết chúng tôi là ai, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
Trên mặt thanh niên hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, nhìn Cao Phong lạnh nhạt hỏi.
“Anh hỏi đi.”
Cao Phong cũng lạnh nhạt gật đầu, nhìn thanh niên trả lời.
“Anh không muốn biết chúng tôi dẫn nhiều người tới đây như vậy là để làm gì sao?”
“Không đúng, tôi đã nói rồi, ta thực sự đến để giúp đỡ anh.”
“Thế nhưng anh không hiếu kỳ việc chúng tôi chuẩn bị giúp anh chuyện gì sao?”
“Anh không hiếu kỳ xem chúng tôi… chuẩn bị giúp các anh như thế nào sao?”
Sau khi thanh niên nói đến đây, thoạt nhìn vẻ mặt vô cùng trang trọng và nghiêm túc.
Giống như đang cùng thảo luận một chuyện vô cùng nghiêm túc với Cao Phong.
Cao Phong nghe đến đó, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Quả nhiên người ngàn vạn lần không thể tùy tiện ôm hi vọng với một số chuyện.
Bởi vì hy vọng lớn cỡ nào, sau đó thất vọng sẽ nhiều cỡ ấy, thậm chí sẽ biến thành một loại tuyệt vọng.
Loại chênh lệch cực lớn trong lòng sẽ khiến mình khó chịu không gì sánh được.
Hiện tại Cao Phong đã có thể xác định, thanh niên này cùng với những người đứng phía sau anh ta tuyệt đối không phải viện binh đến để trợ giúp mình.
Mới vừa rồi đó chỉ là suy đoán, mà hiện tại Cao Phong đã có thể xác định 99%.
Cho nên hiện tại Cao Phong cũng lập tức mất đi hứng thú nói chuyện với thanh niên.
Thanh niên thấy Cao Phong im lặng không nói, nụ cười xán lạn trên mặt cũng dần dần biến mất.
Vẻ mặt càng dần trở nên âm lãnh.
Mãi đến cuối cùng đã biến thành nụ cười lạnh vô tận.
“Tôi thực sự đến để giúp đỡ các người.”
“Nói chính xác hơn, tôi tới để giúp các người xuống địa ngục, ha ha ha!”
Sau khi thanh niên nói xong bỗng ngửa mặt lên trời cười to, trên mặt lộ vẻ trào phúng.
Mà gần trăm ngàn người phía sau anh ta cũng phát ra tiếng cười vang rung trời.
Lúc này, đám người Cao Phong phảng phất như đã trở thành con khỉ trong mắt bọn chúng, là tấm bia để bọn họ giễu cợt.
“Ha ha ha! Cười chết tôi rồi!”
“Đám ngu khối tập đoàn Phong Hạo này sẽ không cho rằng chúng ta là viện binh của bọn họ thật chứ?”
“Tôi đoán bọn họ đã nghĩ vậy. Vẻ mặt bọn họ nhìn chúng ta ban nãy hệt như vừa thấy được cứu tinh.”
“Ha ha ha! Cười chết tôi rồi, đám ngu ngốc này! Là ngu ngốc thật đúng không?”
Gần trăm ngàn người đều phát ra tiếng cười vang.
Trong mắt bọn chúng, mỗi người của khối tập đoàn Phong Hạo – kể cả Cao Phong – đều là người ngu.
Rõ ràng bọn chúng tới để đối phó với khối tập đoàn Phong Hạo, nhưng khối tập đoàn Phong Hạo lại coi bọn chúng thành cứu tinh.
Dưới cái nhìn của bọn chúng, tình cảnh này hệt như hành vi của kẻ ngu si.
Cũng may mà từ đầu đến cuối, Cao Phong đều không ôm hi vọng gì với bọn chúng, cho nên cũng không có biểu thị gì.
Nếu không, sợ rằng tiếng cười nhạo của bọn chúng sẽ còn lớn hơn nữa cũng nên?
Trong mắt Cao Phong lóe lên một tia lạnh lùng, cảm giác bị người cười cợt này thật sự không dễ chịu!