Chương 2908
Bên trong khoang chứa hàng của tàu, là một đống va-li tay kéo lớn màu đen.
Chúng được sắp xếp ngay ngắn, chiếm diện tích lớn, xếp chồng lên cực cao.
“Đây là cái gì?” Đám người Long Tuấn Hạo bối rối.
“Cập bến! Cập bến đi! Đổ hết ra!”
Lý Khải Kiệt cầm một điếu xì gà, cười ha ha, nói với người trên thuyền.
Mấy trăm người, làm việc cùng một lúc, trên tay cầm va-li màu đen, chuyển xuống bờ.
“Rầm!”
Khoá va-li bị mở ra, đồ bên trong giống như đổ sủi cảo bình thường bị đổ đầy lên bờ, rơi vương vãi khắp bờ của hòn đảo trung tâm.
“Chết tiệt? Là, là tiền?”
“Ghê thật! Đô la Mỹ, đô la Mỹ hàng thật giá thật đó!”
“Này là thế nào, mẹ bố nó, rốt cuộc tất cả đống này là bao nhiêu tiền?”
Chỉ một chốc, mắt ai cũng tỏa sáng long lanh, nhịn không nổi mà liếm liếm môi.
Đây không chỉ là tiền, mà là tài sản khổng lồ, là địa vị, có thể đổi lấy thứ mà mình muốn.
Muốn quá.
Thật sự rất muốn.
Nhưng mà Cao Phong chưa nói gì, cho nên không ai dám lộn xộn.
Một bọc rồi một bọc đô la Mỹ đổ xuống, giống như rác người ta đem đi vứt vậy, cứ đổ xuống như điên.
Tầng tầng lớp lớp, rơi xuống không ngừng, trong nháy mắt đã chất đầy thành một đống lớn.
Nhìn chỗ đất trống trên bờ, vốn dĩ là trống trơn vắng vẻ.
Nhưng rất nhanh liền bị tiền lấp đầy, còn càng ngày càng cao.
Mọi người đều rung động.
Dù sao, đây toàn là tiền.
Biết bao nhiêu người chiến đấu, là vì nó!
Mà quan trọng nhất là, tiền giấy khiến cho người ta cảm thấy rung động hơn nhiều so với việc nhìn thấy số dư trong thẻ ngân hàng, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Dù sao thì số dư của thẻ ngân hàng cũng chỉ là con số.
Mà thứ ở trước mắt, chính là thứ đồ có thể cầm nắm được trong tay.
Loại cảm giác này không giống nhau một tí nào cả.
Long Tuấn Hạo trợn tròn mắt, Liễu Tông Trạch ngây ngẩn cả người, mấy chục nghìn binh sĩ Phong Hạo hưng phấn đến mức hai mắt tỏa sáng, xoa tay điên cuồng.
Tình là tình, tiền là tiền.
Hai thứ này, không thể gộp chung lại.
Hai chiếc tàu này chở đô la Mỹ tiền mặt, cứ như thế mà ầm ầm đổ xuống bờ
Như này so với đổ sủi cảo, giống hệt nhau.
Tiền mặt càng nhiều, càng chất càng cao, chiếm diện tích mặt đất càng lúc càng nhiều.
Một đống rồi một đống tiền mặt, bị tùy tiện vứt trên mặt đất.
Rung động lòng người, ủng hộ sĩ khí.
Không thể dùng số lượng để cân đo, chỉ sợ, dùng đến hàng tấn…
Trên mỗi chiếc thuyền, đều là hàng tấn đô la Mỹ tiền mặt!
Cao Phong đi lên, tìm một chỗ cao đứng thẳng, nhìn về phía mấy nghìn binh sĩ Phong Hạo.
Mấy người này, đều đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Nhưng Cao Phong chưa nói gì, bọn họ không ai dám động, vẫn còn kìm chế được.
“Trước khi đến phía nam thành phố Đà Nẵng tôi đã từng nói với hơn năm trăm người.”
“Tôi sẽ cầm hai nghìn tỷ tiền mặt đi đường, nếu thắng, tôi sẽ thưởng nóng bằng tiền mặt.”
“Nếu thua, tôi liền đốt hết đi luôn.”
“Cảm ơn các cậu, tiết kiệm cho tôi một cái bật lửa.” Vết máu trên người Cao Phong đã khô, hô to với mọi người phía dưới.
“Há há há! Tiết kiệm một cái bật lửa!”
“Ha ha ha, anh Phong trâu bò!”
Chỉ một thoáng, mấy chục nghìn người đều cười vang, khí thế ngất trời.