RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1810

Đôi khi không loại trừ khả năng một số người buôn đá đã làm giả và dán chúng lại với nhau bằng keo, sau đó đánh bóng chúng một chút là được.

Cao Phong lại cầm đèn pin lên soi sáng một lần nữa, anh soi về phía hai nửa của viên đá, chiếu tầm mười mấy giây thì mới đứng lên.

Trong đầu anh đã đưa ra kết luận.

“Người anh em, tôi trả ba tỷ năm trăm triệu chúng ta kết bạn đi!”

Một người đàn ông trung niên đầu hói bước ra, ông ta đưa tay phải ra bắt tay với Cao Phong.

Nhưng mà Cao Phong suy nghĩ một lúc rồi không nói câu nào.

Thầy cắt đá giống như vậy không nói gì, đối với loại ngọc quý như này ông ta cũng không biết nói gì.

Bây giờ nên cắt hay là bán phải phụ thuộc vào suy nghĩ của Cao Phong.

“Đầu hói kia, lúc nào thì ông đã đi kết bạn vậy? Đây là lúc để ông kết bạn à? Tôi trả năm tỷ hai trăm năm mươi triệu!”

“Đừng nói nữa, tôi trả sáu tỷ ba trăm triệu!”

“Người anh em, cậu đừng cắt! Tôi đưa cho cậu sáu tỷ ba trăm triệu, kể cả một đao có ra ngọc hay không thì tôi vẫn mua!”

Trong nhất thời mọi người xung quanh trả giá, bọn họ đều muốn lấy một mảnh ngọc kia của Cao Phong.

Nhưng Khổng Duệ Chí lại cười lạnh một cái, tuy sáu tỷ ba trăm triệu không phải nhỏ, nhưng so với việc quan trong kia của Cao Phong thì số tiền này không là gì cả.

Sáu tỷ ba trăm triệu này và mạng sống sau này của cả khối tập đoàn Đế Phong thì cái nào quan trọng hơn, việc này không cần suy nghĩ thì ai cũng biết.

Cho nên ông ta cảm thấy Cao Phong sẽ không bán nó di.

Nhưng mà ông ta không biết mình nghĩ sai rồi.

“Nếu mấy ông chủ đã nghĩ vậy, thì mọi người ra giá đi, người nào trả giá cao nhất thì được.” Vẻ mặt Cao Phong lạnh lùng nói.

Đầu tiên là Khổng Duệ Chí hơi sững sờ sau đó ông ta kéo Cao Phong sang một bên.

“Cậu Phong, tôi nói câu này cậu đừng có tức giận, nhưng mà viên ngọc này chúng ta không được bán!”

“Tuy sợi vàng này không phai là loại ngọc đứng đầu, nhưng nó cũng rất là quý hiếm.”

“Tôi biết cậu coi thường nó, nhưng neus sau đó chúng ta không bỏ được cái tốt hơn thì chúng ta sẽ không có quà để mang tặng vào ngày mai đâu!” Khổng Duệ Chí hận sắt không thành thép nói.

“Không sao, trong lòng tôi cũng hiểu, nhưng mà khối ngọc này tôi bán.”

Cao Phong không định giải thích, chẳng qua anh chỉ xua tay một cái mà thôi.

Khổng Duệ Chí còn muốn nói thêm cái gì nữa nhưng mà Cao Phong trực tiếp xoay người đi về chỗ khác, đang chờ mọi xung quanh ra giá.

Bây giờ bầu không khí trong sản rát sôi nổi, ai cũng không muốn bỏ qua khối ngọc bích và sợi tơ vàng cực kỳ quý hiếm này, vẻ mặt của mọi người rất điên cuồng, chẳng khác gì những người nghiện cờ bạc vậy.

“Cậu Hồng, nếu chúng ta mua lại khối ngọc kia, mag mở ra một số lượng lớn sợi vàng thì giá trị của nó còn cao gấp đôi.” Lê Tiểu Quyền suy nghĩ xong rồi quay về phía Thương Tuấn Hồng nói câu này.

“Cậu còn có mặt mũi nói chuyện này.” Thương Tuấn Hồng lạnh lùng nhìn Lê Tiểu Quyền một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc