RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 1516

Cao Phong thực sự không muốn trở về một chút nào, nhưng mà có nhiều việc quan trọng bắt buộc phải làm nên anh đành phải chấp nhận về trở về đây.

Nếu không phải đang để mọi chuyện lãng xuống trong thời gian này thì Cao Phong cũng không có khả năng có được như vậy, có đủ mọi thứ đế đánh bại Cao Bằng.

“Anh Phong à, sau trận chiến đầu tiên của ngày hôm nay này, cả thủ đô Hà Nội này sẽ thuộc về anh, tất cả sẽ được làm lại từ đầu.”

“Khi công ty của Cao Phong đứng sau điều hành bị phá sản, thì nền kinh tế của thủ đô Hà Nội bị giảm sút đáng kể.”

Lâm vạn quân nhẹ giọng nói.

Cao Phong khẽ gật đầu, đương nhiên lúc đó anh có thể nghĩ đến những việc này, bất quá anh cũng không cần lo lắng.

Thủ đô Hà Nội, chính là nền móng của nó, sao có thể nói tê liệt là tê liệt được chứ? Làm thế nào mà Long Chí Minh, người đã bỏ ra ngoài để tập trung phát triển kinh doanh, một lòng một dạ hết sức vì để làm phát triển cả đất Hà Nội này lại có thể phát triển một cách vô ích như bây giờ? “Lão Lâm không cần lo lắng, lão Lục đã ra lệnh rồi, khối tập đoàn Phong Hạo chúng ta có thể lấy ra được hàng trăm tỷ đấy! “Đừng có nói đến việc sửa sang lại một thủ đô Hà Nội, muốn xây lại hết toàn bộ thủ đô này cũng là một chuyện nhỏ như chơi ấy, có gì khó đâu?”

Long Chí Minh cười.

Mỗi người đều là tỏa ra vô cùng thích thú và hưng phấn trong lòng.

Bọn họ dù không thể ra trận và chiến đấu hăng máu như bọn người Long Tuấn Hạo và những người khác được.

Nhưng so về mặt tiền tài, cùng như các vấn đề kinh doanh và tài chính thì bọn họ cực kỳ am hiểu và tỉnh thông hết mọi thứ.

Muốn là một đội quân hùng mạnh thì cần thiết phải có những con người giỏi trên nhiều lĩnh vực, đồng lòng hợp tác cùng nhau, như vậy mới có thể phát triển lớn mạnh hơn, cường đại hơn.

Long Tuấn Hạo và những người khác chính là cánh tay đắc lực của Cao Phong giúp anh ta lo về việc ra trận chiến đấu, còn mà bọn họ chính là cánh tay phải của anh chăm coi về việc tài chính.

Với sự kết hợp nhịp nhàng giữa tài chính và sức mạnh, đúng là châu liên bích hợp, lo gì mà không dám cản quét tới chứ? Trở về thủ đô Hà Nội, hồi sinh lại khối tập đoàn Phong Hạo.

Tất cả mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi.

Lúc này, tiếng đánh nhau trên cả đường phố đang dân dân nhỏ xuống.

Cái gọi là chém giết lẫn nhau, chỉ xảy ra khi ở thực lực ở hai bên kém không chênh lệch nhau là mấy, mà chiến đấu thật sự chính là không thể buông tha hay thậm chí chừa lại cái mạng sống cho những kẻ mạnh.

Nhưng tình huống trước mắt là, những người bên phe của Cao Phong, đã đè bẹp những tên tôm tép dưới trướng của Cao Bằng một cách rất nhẹ nhàng.

Nhìn đám bọn chúng thật đáng thảm hại.

Những người mà Cao Bằng nuôi dưỡng bấy lâu nay, ngày thường lúc nào cũng được theo anh ăn uống, chơi bời sung sướng.

Giờ đây, ngay lúc phải chiến đấu cùng nhau, bọn họ lại sợ chết, thi nhau chạy toán loạn, không ai để ý đến Cao Bằng cả, bọn họ cũng sẽ không hê quan tâm tới đại ca của hắn sẽ như thế nào.

Nhìn đám người Trân Hạo Thiên như sói với hổ, ngập tràn khí thế oai hùng, còn những người này trong lòng chỉ có sự kinh sợ không thôi.

Rốt cuộc, khi Trần Hạo Thiên cầm một cây dao cong của Nepal, một nhát dao đã đoạt mất mạng một thanh niên, lúc đó bọn họ bị hoàn toàn dọa sợ đến mức muốn đứng không vững.

“Má ơi! Chạy đi! Tôi vân chưa muốn chết!”

“Chạy mau! Chạy maul Cao Phong đã trở lại, ai cũng ngăn không được đâu!!”

Trong khoảnh khắc đó, hơn hàng ngàn đàn em của Cao Bằng, đều lập tức bỏ vũ khí trong tay xuống, chật vật bắt đầu tìm đường chạy trốn.

Lúc phút này, bọn họ hận cha mẹ không thể cho mình sinh ra mình đến tám cái chân để chạy thật nhanh tìm đường chạy trốn, có người chân trượt phải đống tuyết trên mặt đường, miệng hốt đầy họng tuyết.

Nhưng không ai quan tâm đến điều này nữa, hoang mang đứng lên một lần nữa, bây giờ cần phải chạy thật xa để bảo toàn được cái mạng nhỏ của mình.

Cao Bằng tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, bỗng nhiên anh ta rút súng lục bên hông người bản thân ra, hướng tới đám người đang bỏ chạy, không chần chừ bóp còi bản mấy phát.

“Bang! Bang! Bang!”

Viên đạn bay tán loạn xung quanh, trúng phải một vài người.

Một số thuộc hạ của anh †a lập tức kêu thảm thiết một tiếng, ôm chặt lấy vết thương mà gào thét trong đau đớn.

Máu tươi từ vết thương chảy lan ra xung quanh, hòa tan cùng với đám tuyết dưới bề mặt, nhuộm đỏ cả một chỗ tuyết lớn…

Bình luận

Truyện đang đọc